Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Làm giỏi lắm!
Dương đại nhân mừng rỡ, thân thể như mũi tên nhọn vọt tới, Lục Ly có thể khiến yêu lang này giảm tốc độ thì Dương đại nhân có cơ hội đánh chết nó, hoặc ít nhất dễ dàng đánh lui nó.
Có Lục Ly Hào Giác hỗ trợ, Dương đại nhân trấn áp con mãnh thú này dễ hơn nhiều, hắn liên tục thả ra mấy lần công kích cường đại đánh bay yêu lang, phần eo và đầu nó bị đập vỡ, một chân còn bị đánh gãy.
- Đi!
Yêu lang có một ít linh trí, biết cứ tiếp tục sẽ chết ở đây, kéo què chân trốn nhanh đi xa.
Dương đại nhân cũng phi thường quyết đoán, vung tay lên nói:
- Đi!
Bọn họ không phải đến đây thanh tiễu mãnh thú, nơi này yêu thú nhiều vô cùng vô tận, giết không hết, chạy trốn mới là vương đạo. Dương đại nhân mang theo mọi người chạy đi xa, cũng thu xác những người đã chết vào.
Gần ba mươi người chết vì con yêu lang này, có thể nói tổn thất thảm trọng. Nếu không nhờ có Lục Ly, e rằng còn sẽ có nhiều người chết đi, cho nên ánh mắt mọi người nhìn Lục Ly trở nên hơi tôn kính.
Lục Ly thoạt trông chỉ là một Tứ Kiếp đỉnh phong, không ngờ rằng công kích linh hồn cường đại như vậy? Ngay cả yêu lang đều bị ảnh hưởng. Hơn nữa xem Lục Ly tuổi tác không lớn, nếu như cho hắn tu luyện mấy vạn năm, phỏng chừng sẽ trở thành một cường giả linh hồn.
Mọi người tiếp tục cấp tốc chạy nhanh, dựa theo vừa rồi chia ra ba đội, nhưng điều chỉnh lại số người, mỗi bên chỉ có hai mươi mấy người, sức chiến đấu thì không yếu hơn bao nhiêu.
Sự việc liên quan sống chết của mọi người, cả đám không dám giữ lại thực lực, thi nhau ra tuyệt chiêu. Lục Ly cũng được xem thần thông kỳ dị của nhiều người, mở rộng tầm mắt.
Mọi người khá may mắn, dọc đường không gặp mãnh thú quá mạnh, mạnh nhất là con yêu lang kia. Đương nhiên, trên đường cũng có một vài người liên tục chết đi, mãnh thú quá nhiều, cuồn cuộn không ngừng, không thể nào không có người chết.
Chân trời phía đông lộ ra vầng sáng, bình minh.
Có người xem bản đồ, hào hứng nói:
- Mọi người tăng nhanh tốc độ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tối đa thời gian một nén hương, chúng ta liền có thể lao ra Long Nham Sơn Mạch.
- Một nén hương?
Mắt mọi người sáng rực, thời gian một nén hương rất ngắn ngủi với mọi người, chỉ cần không xuất hiện mãnh thú siêu cấp cường đại thì đám người đều có thể sống sót.
Đám người tăng tốc độ, đằng trước lại xuất hiện mấy trăm mãnh thú, nhưng cấp bậc đều không cao, Dương đại nhân sắp xếp một đội người đi thanh tiễu, những người khác tiếp tục lao nhanh tới trước.
Lục Ly nằm trong đội người này, hắn phát ra Vô Vọng Thần Phù đánh bay từng con mãnh thú. Uy lực của Vô Vọng Thần Phù rất lớn, khiến ánh mắt người xung quanh nhìn Lục Ly trở nên càng thêm sùng kính. Chân nhân bất lộ tướng, trong mắt bọn họ thì Lục Ly không còn là Tứ Kiếp đỉnh phong, mà là một Ngũ Kiếp đỉnh phong.
Mọi người nhanh chóng đánh chết, đánh tan mãnh thú xung quanh rồi đuổi theo đại bộ đội. Nhưng đuổi theo mấy trăm dặm thì phía trước vọng lại từng tiếng nổ rung trời, và tiếng mãnh thú rống.
- Nguy rồi, có mãnh thú cường đại, mãnh thú kia rất mạnh!
Người đi trước nhất dừng lại, quét mắt một vòng nói:
- Hay là... chúng ta đi vòng qua? Sắp lao ra ngoài rồi.
Lời của người này dẫn tới rất nhiều người tán thành, dù sao mọi người không đi chung, chẳng qua cùng nhau chạy trốn. Hiện tại mắt thấy bên kia có nguy hiểm, nếu lao qua thì cả nhóm có lẽ sẽ bị sẽ liên lụy mà chết.
- Không có Dương đại nhân thì chúng ta đã chết từ lâu, chúng ta không thể bỏ mặc bọn họ.
- Đúng rồi, làm người phải có lương tâm, chúng ta không thể thấy chết không cứu.
- Cái gì gọi là thấy chết không cứu? Sức chiến đấu của nhóm Dương đại nhân mạnh như vậy, nếu bọn họ không chịu nổi, chúng ta đi qua thì làm được gì? Muốn chịu chết thì các ngươi đi, chúng ta đi đường khác!
Hai mươi mấy người chia ra hai phe, trận doanh, hơn nữa có vài người trực tiếp nghênh ngang mà đi, máu lạnh vô tình tới cực điểm. Lục Ly không có đi, đúng như một người đã nói, nếu không nhờ Dương đại nhân chống cự thì bọn họ đã chết từ lâu. Bất kể như thế nào, ít nhất phải đi qua nhìn xem, giúp được thì giúp, thật sự không giúp được thì rút lui cũng không chậm.
Có người đi rồi, có người ngồi không yên cũng chạy theo. Chỉ còn Lục Ly và sáu người, bảy người nhìn nhau một cái, lao nhanh hướng trung tâm chiến đấu.
Còn chưa đến bên kia, thần niệm của mọi người đã quét qua, nhìn thoáng qua xong tất cả cảm giác rợn tóc gáy. Bên kia có một con quái thú thiết giáp, vung hai cái càng to lớn va đụng lung tung, bên kia đã chết nhiều người, chỉ còn lại không đủ ba mươi người. Đám người vây quanh mãnh thú công kích, nhưng rất khó phá vỡ phòng ngự của nó.
Con mãnh thú cực kỳ hung hăng, hai cái càng to lớn đang kẹp một võ giả, cắt thành hai khúc rồi ném vào miệng rộng nhai. Nó còn có cái đuôi thật dài, quất mạnh qua, một võ giả hộc máu bay ngược, cảm giác căn bản không cùng một cấp bậc.
Ở đây chỉ có một người tổn thương được cự thú thiết giáp, là Dương đại nhân. Dương đại nhân công kích mãnh liệt, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể cắt rớt một miếng vảy giáp, phỏng chừng muốn giết chết con cự thú thiết giáp này thì hơi khó.
Bởi vì cự thú thiết giáp không chỉ có thiết giáp phủ ngoài người, vảy giáp còn lóe ánh sáng vàng nhạt, hẳn là mãnh thú phòng ngự siêu mạnh.
Bảy người tiến lùi khó khăn, xông lên thì hình như không giúp được nhiều, nhưng không đi thì chẳng lẽ đứng ngó hoặc đường vòng chạy trốn?
Lục Ly vào thời khắc này khép mắt lại, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân đi cảm ứng, bởi vì Huyết Sát Hoàng truyền âm một câu:
“Lục tiểu tử, đi tìm huyệt môn của cự thú thiết giáp này, với kinh nghiệm nhiều năm của ta thì cự thú này hẳn là có huyệt môn, chỉ cần tìm ra thì dễ dàng đánh bị thương nó.”
Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cẩn thận cảm giác, dưới Đại Đạo Chi Ngân, mọi thứ trở nên đặc biệt rõ ràng, hắn cảm ứng một lúc thì chợt mở mắt ra, trầm giọng quát:
- Dương đại nhân, dưới bụng con mãnh thú này có một miếng vảy giáp hơi lõm vào, người hãy công kích thử xem!