Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn lấy ra Thần Thạch, rất kiên định nói:
- Thỉnh đại nhân giúp ta báo danh đi, ta đã suy xét rõ ràng.
- Được rồi!
Lão già thấy Lục Ly kiên quyết như thế thì giúp hắn giải quyết thủ tục, điền tư liệu cơ bản, sau đó ném một tấm lệnh bài cho hắn, nói:
- Hơn ba tháng sau tập hợp ở phía bắc thành, đại điển chiêu sinh tổ chức tại đó, chúc ngươi may mắn.
Lục Ly báo danh, sau nửa tháng tình báo này bị công khai, dẫn tới rất nhiều người chú ý. Lại qua mười ngày, nhà cái truyền ra tiếng gió, nói muốn lập một ván riêng cho Lục Ly, khiến càng nhiều người chú ý.
Trong lịch sử cũng có võ giả Tứ Kiếp báo danh, thậm chí còn có một ít Tứ Kiếp sơ kỳ báo danh, nhưng đó là con cháu danh môn, hơn nữa là thiên tài yêu nghiệt cực kỳ nghịch thiên. Những người này phi thường trẻ tuổi, có được vô hạn khả năng, cho nên tiềm lực cực kỳ lớn, xác suất trở thành đệ tử Thiên Đế Tông rất lớn, trong lịch sử cũng nhiều lần phát sinh chuyện như vậy.
Lục Ly không phải đệ tử danh môn, điểm này đã được xác nhận, bởi vì Lục Ly từ bên ngoài cưỡi mãnh thú bay đến, rất dễ tra được điều này. Hơn nữa Lục Ly ở khách điếm, cách ăn mặc, khí độ đều không giống phong cách của đệ tử hào môn, cho nên Lục Ly bị nhận định là Tứ Kiếp đỉnh phong bình thường nhất muốn tới cầu may.
Tứ Kiếp đỉnh phong bình thường rất ít đi báo danh, bởi vì mười ức Thần Thạch không nhỏ, khi biết rõ không có bất cứ hy vọng nào sao có thể tiêu xài hoang phí?
Cho nên Lục Ly báo danh dẫn tới rất nhiều người chú ý, đương nhiên càng quan trọng là một ít dân cờ bạc muốn cược vào hắn kiếm lời chút Thần Thạch, bây giờ chờ xem đưa ra tỷ lệ đền là bao nhiêu.
Một số đại nhân vật ở xung quanh cũng lục tục đến nơi này, một là muốn nhìn xem năm nay có gì hay ho để xem không, hai là muốn xem một ít hạt giống tốt bị loại, Thiên Đế Tông không cần nhưng bọn họ thì muốn.
Khách điếm trong Thiên Đế Thành gần đây phần lớn đã hết chỗ, trong thành có ít nhất mấy trăm vạn người, phần lớn đều xem náo nhiệt, hơn nữa Thiên Đế Tông cũng sẽ có đại nhân vật xuất hiện trấn tràng, được thấy họ một lần đã rất vinh hạnh.
Phần lớn là con cháu trẻ tuổi của một số tiểu gia tộc, tiểu tông phái đến đây đi dạo kết bạn, tăng thêm kiến thức, xem có ai hợp mắt thì phát sinh câu chuyện tình đẹp.
Lục Ly trong khoảng thời gian này không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ lo tham ngộ bí thuật linh hồn. Nếu thành công tham ngộ bí thuật linh hồn này thì xác suất thi đậu của hắn chắc chắn sẽ tăng lên một ít, cho nên hắn liều mạng tham ngộ bí thuật này.
Dục tốc mà không đạt!
Lục Ly càng là sốt ruột thì tốc độ tham ngộ càng chậm, ba tháng qua nhanh, hắn cứ cảm giác còn thhiếu một chút, hắn rơi vào bình cảnh, không cách nào bước ra một bước kia.
- Thôi, thôi!
Tuy cách đại điển chiêu sinh còn khoảng mười ngày nhưng Lục Ly không miễn cưỡng nữa, nếu dùng ba tháng mà không có tiến bộ gì lớn thì mười ngày này chắc chắn không có hy vọng gì. Chẳng bằng nghỉ ngơi mấy ngày, khiến tinh khí thần khôi phục đến đỉnh phong, như vậy cơ hội sẽ càng lớn một ít.
Lục Ly không suy nghĩ gì, ăn no nê, uống say như chết, ngủ mê mệt, ngủ một giấc ba ngày ba đêm.
Khi tỉnh lại, Lục Ly không ra ngoài mà tu luyện trong khách điếm, khiến các mặt đều khôi phục đến trạng thái cao nhất.
Ngày thứ mười, Lục Ly tắm rửa một cái, đổi bộ đồ sạch sẽ, bước nhanh ra ngoài. Bên ngoài ồn ào, vô số người bay lên, hướng tới phía bắc thành.
Lục Ly cũng bay lên, theo mọi người bay về phía bắc thành, đại điển chiêu sinh nằm ở đó. Giữa không trung có thể nhìn thấy số lượng ít nhất đạt đến mấy nghìn người, bốn phía đầy rẫy quân đội cưỡi mãnh thú, người mặc chiến giáp, cầm trường thương.
Bốn phía tuy rằng có rất nhiều võ giả, nhưng không có bất cứ người nào dám xằng bậy, mọi người không có lá gan quậy phá trong Thiên Đế Tông. Đừng nói là một ít võ giả tán tu, cho dù siêu cấp thế lực lớn đều không có lá gan khiêu chiến Thiên Đế Tông.
Lục Ly bay tới bên trên thành bắc, phát hiện trong thành đều là người, trên quảng trường thì rất trống rỗng, chỉ có mấy nghìn người đứng ngay ngắn, xem ra đám người này là đến tham gia đại điển chiêu sinh.
Bên trên thành trì có rất nhiều quân sĩ tuần tra, Lục Ly mới vừa tới gần đã bị một đội quân sĩ chặn lại, sau khi hắn lấy ra lệnh bài thì một quân sĩ lộ nụ cười kỳ dị, gật đầu hướng Lục Ly:
- Ngươi là Lục Ly đúng không? Cố gắng biểu hiện tốt, ta đã mua ngươi.
- Mua ta?
Lục Ly hơi kinh ngạc, theo sau tỉnh ngộ lại, xem ra là có người mở ván cược, cược xếp hạng của bọn họ.
Lục Ly trầm tư giây lát, hỏi:
- Các hạ mua ta thăng cấp bao nhiêu hạng?
- Thăng cấp bao nhiêu? Ha ha ha ha!
Một đội quân sĩ cười phá lên.
Quân sĩ kia nói thẳng:
- Ta mua ngươi bị loại ngay trận thứ nhất, hơn nữa trong vòng một nén nhang, ngươi đừng miễn cưỡng quá mức, đừng để mất mạng.
- ...
Lục Ly có chút câm nín trợn trắng mắt, rõ là khinh thường người, một nén nhang đã bị loại? Thật sự coi hắn như gà bệnh sao?
Lục Ly không giận, ngược lại nhỏ giọng nói:
- Ta cho các hạ một kiến nghị, đi mua ta thắng, không nói quá lớn lao, ít nhất có thể xông vào tốp một trăm!
- Tốp một trăm!
Nguyên đội quân sĩ cười đau bụng, nhưng bọn họ không tiếp tục mỉa mai, một người xua tay nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, cầm lệnh bài đi quảng trường đi, đợi lát nữa sắp bắt đầu.
Lục Ly gật đầu, bay một khoảng cách, lại lần nữa quay đầu nghiêm túc nói:
- Hy vọng mấy vị nghiêm túc suy xét kiến nghị vừa rồi của ta, nếu không thì đến lúc đó đừng hối hận.
- Ha ha ha!
Đám quân sĩ lại cười phá lên, chờ Lục Ly đáp xuống, một người ngẫm nghĩ nói:
- Có khi nào tiểu tử này là cường giả ẩn giấu không? Chúng ta có nên đi mua một ít? Lỡ trúng thì sao?
- Ha ha ha!
Một quân sĩ khác xì cười nói:
- Được đấy, ngươi đi mua đi, chúng ta không có nhiều Thần Thạch để lãng phí.
Lục Ly bay xuống, đáp xuống quảng trường lập tức có người nghênh đón, nhìn lệnh bài trong tay hắn rồi phất tay nói:
- Đi bên kia đứng, chờ đại điển bắt đầu, thành thật nghe chỉ huy, nếu xằng bậy sẽ trực tiếp gạch bỏ tư cách, đuổi ra.