Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Rõ!
Quan hệ đến chính mình có thể vào Thiên Đế Tông được không, Lục Ly tự nhiên không dám xằng bậy, thành thật đi đến góc đứng chờ đại điển bắt đầu.
Lục Ly đến dẫn tới rất nhiều người chú ý, nhưng những người này nhìn hắn với ánh mắt châm chọc, toàn trường đứng đều là cường giả Ngũ Kiếp, có mình Lục Ly là Tứ Kiếp đỉnh phong, thoạt trông đặc biệt dễ thấy.
Lục Ly không để tâm ánh nhìn xung quanh, trầm mặc đứng, không nhìn ngó quanh quất, nhiều người cảm thấy khí thế của hắn rất yếu, gián tiếp khiến rất nhiều người xem nhẹ Lục Ly.
Đây là kết quả mà Lục Ly muốn, hắn sớm hiểu rõ quy tắc của đại điển chiêu sinh, trực tiếp tỉ võ, đơn giản thô bạo. Đương nhiên, tỉ võ không phải phân phối theo thực lực, rút thăm so tài mà theo tuổi tác. Cho tuổi xấp xỉ đánh với nhau, hai chọn một, cứ thế giết lên trên. Đến tốp một trăm xem như đấu bán kết, giai đoạn sau sẽ điều chỉnh quy tắc, có sự thay đổi.
Mục tiêu hàng đầu của Lục Ly là xông vào bán kết, giai đoạn đầu không thể quá rêu rao, như vậy mới thăng cấp càng nhanh. Chỉ cần vào tốp một trăm thì bị bại lộ thực lực cũng không sao.
Đương nhiên, nếu đi vào tốp một trăm thì không thể giấu sức chiến đấu nữa, nhất định phải dốc hết sức ứng phó mới có cơ hội vào tốp mười.
“Nhất định phải đi vào tốp mười!”
Lục Ly cúi đầu, mắt ánh lên tia kiên định, hắn thì thầm bằng giọng nói chỉ có mình nghe thấy:
“Ta nhất định phải vào Thiên Đế Tông, quyết cứu ra tỷ tỷ và Linh Lung!”
Bốn phía thành trì lục tục có người lại đây, trong thành không còn chỗ đứng, nhiều người đứng gần thành trì, ở giữa không trung xem rõ hơn.
Đợi nửa canh giờ, người tham gia đại điển chiêu sinh cơ hồ đều tới rồi, trong thành đề phòng cũng càng thêm sâm nghiêm, phỏng chừng đại nhân vật của Thiên Đế Tông sắp tới nơi.
Lại qua nửa canh giờ, phủ thành chủ náo động, tiếp đó một đám người đi ra từ phủ thành chủ dẫn tới xôn xao. Lục Ly không dám vươn ra thần niệm, ánh mắt nhìn ra xa thấy một lão nhân mặc áo hoa, bị đám người vây quanh như đàn sao quanh trăng sải bước đi tới.
Lão nhân không có hơi thở quá mạnh, là một lão già bình thường, không có uy nghi khiến người kính sợ, ngược lại thoạt trông giống như một lão già hiền hòa, cười tủm tỉm, khiến người như tắm gió xuân.
- Tham kiến Nhuế Đế!
Quân đội bốn phía quỳ lạy, người tham gia tỉ võ cũng lập tức hàng loạt quỳ xuống, một cấp Đế đáng giá mọi người quỳ vái.
Lục Ly cũng quỳ xuống theo, cường giả cấp Đế đáng giá hắn tôn kính, lão nhân này còn hiền hòa như thế, khiến người sinh ra thiện cảm.
- Ha ha ha, đều đứng lên đi.
Nhuế Đế cười tươi khoát tay nói:
- Hơn mười ba vạn năm trước ta cũng như các ngươi, đứng ở đây, hôm nay thấy cảnh này lão phu cảm khái nhiều.
Bốn phía rộ lên một mảnh phụ họa, Nhuế Đế phất tay, nhìn quét hơn năm nghìn người nhóm Lục Ly, nói:
- Chư vị, các ngươi đều là thiên chi kiêu tử, tinh anh thế hệ trẻ, có thể đến tham gia đại điển chiêu sinh của Thiên Đế Tông chúng ta là coi trọng Thiên Đế Tông chúng ta, cũng là vinh hạnh của Thiên Đế Tông chúng ta. Không nói dài dòng, các ngươi cố gắng biểu hiện, đại điển chiêu sinh lần này ta sẽ luôn luôn trấn giữ tại đây, lão phu có thể bảo chứng với các ngươi, tuyệt đối công bình công chính!
Đám người thoáng chốc hưng phấn, bọn họ không lo lắng về công bằng hay không, mọi người để ý là lần này Nhuế Đế sẽ luôn xem cuộc chiến. Nếu biểu hiện tốt, lọt vào pháp nhãn của Nhuế Đế, không nói thu làm đệ tử thân truyền, dù chỉ được khen vài lời thì cơ hội gia nhập Thiên Đế Tông cũng tăng lên nhiều.
Nhuế Đế nói xong đi tới khán đài bên cạnh được bố trí trang nhã một chút, ngồi xuống. Một trưởng lão đi ra tuyên bố quy tắc, nói tràng giang đại hải, nhưng Lục Ly nghe không lọt chữ nào.
“Tỉ võ ở đâu?”
Lục Ly nhìn trái nhìn phải, thành trì này không tính rất lớn, không thể nào đánh trong thành chứ? Đánh trên bầu trời thì không được, dù sao dư ba công kích của nhiều công kích dễ phá sập thành trì.
Oong!
Một trưởng lão lấy ra một món báu vật, giải đáp thắc mắc của Lục Ly. Trong tay hắn xuất hiện một tòa bảo tháp cao hơn mười tầng bán trong suốt, trưởng lão ném nó lên cao. Bảo tháp hoàn toàn biến thành trong suốt hóa, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy trong bảo tháp có mấy trăm gian phòng.
“Không lẽ tỉ võ trong bảo tháp?”
Lục Ly cau mày, không gian bảo tháp nhỏ như vậy, căn bản không cách nào phát huy.
- Được rồi, tiếp theo đọc tên ai thì người đó đi chỗ sân tương ứng tỉ võ. Tất cả nhớ kỹ, cố gắng đừng giết người, chúng ta ở bên dưới nhìn, nếu ác ý đánh chết đối thủ sẽ trực tiếp xóa tư cách.
Lão nhân lúc đầu nói chuyện lấy ra danh sách, đọc tên:
- Lưu Chí Long, Vương Trường Ngư, đi tỉ võ tràng số một.
Hai trăm người bị đọc tên bay vào bảo tháp trên trời. Sau khi lao vào cửa lớn hai người lập tức biến nhỏ, biến thành hai người tí hon, hai người xông vào một căn phòng, lại thu nhỏ thêm, so với căn phòng kia thì bé như hai con muỗi.
- Bảo bối tốt!
Thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện thần niệm vươn vào có thể dễ dàng tra xét tình huống của hai người, hắn cực kỳ ngạc nhiên. Bên cạnh có người cũng phỏng chừng chưa thấy qua nên nghị luận cảm khái, có người giải thích:
- Bảo bối này tên Chỉ Tiêm Tháp, bên trong có ba trăm sáu mươi tiểu thế giới, lực phòng ngự siêu cấp cường đại, là một món báu vật thiên địa lạ!
- Chỉ Tiêm Tháp!
Lục Ly thầm lấy làm lạ. Trưởng lão kia tiếp tục đọc tên, không ngừng có người bay vọt lên, đi vào một căn phòng nhỏ trong Chỉ Tiêm Tháp, bắt đầu tỉ võ.
Rất nhanh hơn ba trăm căn phòng đều kín người, Lục Ly không lên sân ở vòng thứ nhất, vừa lúc cho hắn thời gian quan sát chiến đấu bên trong. Bảo tháp này quả thực phi thường thần kỳ, một tòa chỉ có bảo tháp phạm vi trăm trượng nhưng bên trong có hơn bảy trăm người tí hon đang tỉ võ, thần niệm tùy tiện khóa chặt một gian phòng đều có thể dễ dàng tra xét hai người tỉ võ, vô cùng thần kỳ.
Tỉ võ trong tháp rất kịch liệt, rất nhiều chỗ rất nhanh liền phân ra thắng thua, có người bị thương trực tiếp nhận thua, không nhận thua thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn đợi đối phương giết chết chính mình sao?