Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một tay Chu Kiến Lương cầm sáo thổi, tay kia lấy ra một thanh đoản kiếm, chuẩn bị một chiêu tổn hại nặng Lục Ly.
Vèo!
Tốc độ củ Chu Kiến Lương bỗng tăng vọt, thân thể hóa thành tàn ảnh tới gần Lục Ly, nâng lên đoản kiếm đâm mạnh vào ngực Lục Ly. Đoản kiếm này là mảnh nhỏ thánh binh, còn được các đời cường giả trong gia tộc bọn họ tế luyện nhiều năm, sắc bén vô cùng.
Oong!
Vào thời khắc này, Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn ngập ánh sáng bạo ngược hung tàn, giống như một con dã thú hung tợn, Chu Kiến Lương nhìn mà linh hồn rung động.
Vừa rồi linh hồn của Lục Ly còn một mảnh hỗn loạn, giờ phút này tại sao đột nhiên có thể mở mắt ra? Chu Kiến Lương không nghĩ thông, giờ phút này hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bởi vì một bàn tay khổng lồ tựa như tia chớp chộp tới, bóp cổ của hắn, một tay kia chặt mạnh vào cánh tay hắn, tay Chu Kiến Lương đau nhức, đoản kiếm bị đánh bay, theo sau nắm tay của Lục Ly vung lên đánh vào trán Chu Kiến Lương.
Oong!
Chu Kiến Lương không phải loại công tử không có một chút kinh nghiệm thực chiến, trong tay hắn lại xuất hiện một món dị bảo, là một quả đồng màu đen, quả đồng mở ra, cương châm màu đen liên tục bắn ra, như mưa to lê hoa bắn về phía ngực Lục Ly.
Lục Ly không quan tâm, hắn đã sớm thả ra Bác Long thuật cùng Thiên Giáp thuật, cương châm này có thể đâm chết hắn sao? Lục Ly giơ nắm tay mang theo bảy phần lực lượng đấm mạnh vào đầu Chu Kiến Lương, chỉ dùng bảy phần sức là vì hắn sợ một chiêu đánh chết Chu Kiến Lương.
Ầm!
Mặc dù là bảy phần sức thì trên mặt Chu Kiến Lương cũng hiện ra ánh sáng vàng nhạt, hẳn là bí thuật phòng ngự nào đó. Nhưng cú đấm đánh cho Chu Kiến Lương mặt đầy máu, nổ đom đóm mắt.
Cách cách cách!
Cùng lúc đó, cương châm của Chu Kiến Lương bắn trúng ngực Lục Ly, toàn bộ ghim sâu một nửa thì không thể đâm vào tiếp. Lục Ly cảm giác đau nhói, nổi giận huơ nắm tay đột nhiên công kích.
Ầm ầm ầm!
Nháy mắt mấy chục quyền đập xuống, Chu Kiến Lương bể đầu, hắn biết nếu để Lục Ly đánh tiếp e rằng đầu sẽ nổ tung, hắn rống to:
- Ta nhận thua!
Biến hóa quá nhanh, bên ngoài rất nhiều người đều không phản ứng lại, mãi đến Chu Kiến Lương hét ra ba chữ này thì trong ngoài thành sôi trào. Vô số người chửi ầm lên, rất nhiều người sát khí đằng đằng, càng nhiều người ngạc nhiên nghi ngờ. Tại sao trước đó Lục Ly còn nửa chết nửa sống, chớp mắt lật ngược ván cờ, Chu Kiến Lương bị thua?
Hắn vốn không trúng công kích linh hồn? Hoặc nên nói hắn có bản lĩnh khoảnh khắc đánh tan công kích linh hồn của Chu Kiến Lương!
Rất nhiều người lập tức suy nghĩ rõ ràng, bọn họ đều bị Lục Ly lừa, Lục Ly cũng thành công lừa gạt Chu Kiến Lương, thậm chí hắn còn lừa dối một số trưởng lão của Thiên Đế Tông.
Oong!
Lục Ly cùng Chu Kiến Lương bị truyền tống ra, trước ngực Lục Ly còn cắm vào rậm rạp cương châm, nhưng bây giờ hắn không rảnh rút ra.
Phát hiện vô số thần niệm khóa chặt mình, Lục Ly trong lòng thở dài thườn thượt, xem ra muốn không gây chú ý thăng cấp e rằng rất khó. Hắn đã nhận được vô số người chú ý, về sau tỉ võ khó mà thắng dễ dàng như vậy.
Hơn năm nghìn người, chỉ có một Tứ Kiếp đỉnh phong, người này còn liên tục thắng ba trận. Quan trọng nhất là vô số người cược số tiền lớn vào hắn, tất cả đều thua. Lục Ly muốn không gây chú ý cũng khó, nếu không có nhiều người cược cho hắn thì còn dễ tính, nhiều người thua Thần Thạch, Lục Ly khó mà không gây chú ý.
Lục Ly cũng mặc kệ, nếu cục diện đã như vậy, hắn cũng không có gì để nói, chỉ có thể một đường liều mạng đi lên, có thể vào được tốp mười hay không đành xem số trời.
Lục Ly đoán không sai, hai trận tỉ võ tiếp theo hắn đều đụng phải hai Ngũ Kiếp hậu kỳ, hai người này không khinh địch chút nào, dốc hết sức ứng phó. Buộc Lục Ly không thể che giấu thực lực, chỉ có thể thả ra công kích linh hồn mới đánh bại họ được.
Lục Ly đánh bại hai người này thì càng thành cái đinh, cái gai trong thịt trong mắt vô số người, bởi vì lại có rất nhiều người thua Thần Thạch. Nhưng cũng có người thắng không ít, nhiều người suy đoán Lục Ly ẩn tàng thực lực, cho nên lựa chọn cược hắn thắng.
Tổng cộng so năm trận, ban đầu hơn năm nghìn người, mỗi lần đào thải một nửa, qua năm trận thì chỉ còn hơn một trăm người, đấu thêm một trận là đi vào đấu bán kết.
Còn lại hơn một trăm người trừ Lục Ly và ba người khác ra, còn lại đều là Ngũ Kiếp hậu kỳ và Ngũ Kiếp đỉnh phong, hơn nữa mỗi người mang tuyệt kỹ, có thể giết ra từ hơn năm nghìn người thì không thể chỉ dựa vào ăn may, nhất định phải có bản lĩnh áp đáy hòm. Hơn một trăm người, so đấu một vòng còn lại bảy, tám chục người, có một số người may mắn được chọn, gom đủ một trăm người vào bán kết.
Lục Ly tu chỉnh mấy ngày, lại bắt đầu một vòng tỉ võ mới, vận may của hắn đã dùng hết, đối thủ là một Ngũ Kiếp đỉnh phong, còn là con cháu danh môn, trên người chắc chắn có trọng bảo.
Khiến Lục Ly thở phào một hơi là, hắn cũng không có gặp gỡ ba mươi lăm người được ủng hộ nhiều nhất. Sai, hiện tại không còn là ba mươi lăm người, bọn họ đụng độ nội bộ, trong đó mười ba người bị loại, chỉ còn lại hai mươi hai người. Bây giờ hai mươi hai người này vẫn là một trong những người được ủng nhất, đặc biệt là năm người Vương Ngưng Tuyết, Quan Thiên Thu, Hồ Thạch Mãnh được cho rằng là đệ tử chắc chắn trúng tuyển.
Đối thủ tên Trần Gia Nhạc, không quá lớn tuổi, chỉ hơn tám trăm tuổi. Theo như lời đồn thì sức chiến đấu không tính quá mạnh, bởi vì người này rất có thể là bị gia tộc cưỡng ép nâng cao cảnh giới. Lục Ly đã xem chiến đấu của người này, nhưng bởi vì đối thủ không quá mạnh cho nên không thăm dò chi tiết của người này được.
Sắp đi vào tốp một trăm, Lục Ly không dám sơ ý, lấy ra nhuyễn kiếm. Thân thể như u hồn lướt đi, hắn chủ động công kích. Trần Gia Nhạc dường như sớm biết Lục Ly giỏi về công kích linh hồn, thân thể lùi nhanh, đồng thời lấy ra một cây búa lớn, đột nhiên chém ra một búa.