Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khi bay hướng phía bắc thành, Lục Ly lại nhận vài truyền âm, xem ra lần này càng nhiều người cược lớn, nếu hắn thắng, một khi có cơ hội chắc chắn sẽ bị người phân thây.
Tiếp tục tỉ võ, tiếp tục quan sát, lần này bốn trong ba mươi lăm người kia đụng độ nhau, hai bên đều bày ra sức chiến đấu mạnh nhất, hấp dẫn vô số người chú ý.
“Rất mạnh, còn có đế binh!”
Lục Ly xem hai trận chiến đấu xong âm thầm líu lưỡi, sức chiến đấu của hai người thắng ngang ngửa Lĩnh Chủ bình thường, chắc chắn là sinh ra từ đại gia tộc hoặc là hậu đại của lão ma cường đại nào đó, nếu không thì không thể nào có được đế binh, còn có thần thông bí thuật mạnh như vậy.
“Hy vọng lần này đừng gặp đối thủ quá mạnh.”
Lục Ly âm thầm cầu nguyện, đợi hai canh giờ thì tới lượt, hắn lập tức vươn thần niệm hướng đối thủ, xem xong trong lòng thở phào một hơi.
Là một Ngũ Kiếp hậu kỳ, mang một đống Thần khí cực phẩm, hẳn là con cháu của đại gia tộc, trong mắt tràn ngập ngạo mạn, Lục Ly không lo lắng loại công tử ca như vậy.
- Chu Kiến Lương? Ha ha ha ha ha ha!
- Là công tử của Chu gia Đại Lâm hoàng triều, Chu gia am hiểu công kích linh hồn, lần này ổn rồi, ha ha ha!
- Không sai không sai, hai lần trước lão phu thua mấy nghìn ức Thần Thạch, lần này phải thắng cả vốn lẫn lời!
- Tiểu tử Chu gia đánh cho giỏi vào!
Bốn phía rộ lên tiếng ồn ào, nhìn Lục Ly liền biết là con cháu hàn môn, sao có được Yêu Hồn cấp cao? Đụng phải một cường giả tinh thông bí thuật linh hồn, phỏng chừng bị đánh bại, thậm chí đánh chết dễ như chơi.
“Công kích linh hồn?”
Lục Ly nghe thấy bốn phía huyên náo, khóe môi cong lên nụ cười. Huyết Sát Hoàng dạy Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật cho hắn đã đại thành, công kích linh hồn bình thường không lọt vào mắt hắn.
Lục Ly và Chu Kiến Lương đi vào tỉ võ tràng, Chu Kiến Lương không vội vàng ra tay, nhìn Lục Ly bằng nửa con mắt, nói:
- Tiểu tử, ngươi tự nhận thua đi, nếu không thì đợi lát nữa ta công kích, lỡ khiến linh hồn của ngươi xảy ra vấn đề gì thì hối hận không kịp.
Lục Ly lộ biểu cảm hoảng loạn vừa đủ, mắt lấp lóe giây lát, cắn răng nói:
- Ta không nhận thua, dù chết cũng không chịu thua!
- Đây chính là ngươi tự tìm.
Chu Kiến Lương cười khẩy, lấy ra một cây sáo, cây sáo khắc thần văn rậm rạp hoa lệ, nhìn liền biết là trọng bảo. Lục Ly ngạc nhiên nhìn, tiểu tử này cũng biết lợi dụng pháp tắc Thần Âm công kích linh hồn?
- Giết!
Diễn trò phải làm nguyên bộ, Lục Ly rống to một tiếng, thân thể như kiếm bén phóng đi, trong tay xuất hiện một thanh trọng đao, mang theo tiếng gió rít chém mạnh về phía Chu Kiến Lương.
- Ánh sáng của hạt cơm!
Chu Kiến Lương cười khinh khỉnh, một tay vỗ chưởng tới trước, không gian chấn động, cảm giác như mặt hồ phẳng lặng dâng lên sóng lớn. Lục Ly bị từng lớp dao động không gian đẩy lui, không thể tới gần Chu Kiến Lương.
“Hơi thú vị!”
Lục Ly trong lòng âm thầm cảm khái một tiếng, không vội vàng nghĩ biện pháp tới gần, mà là không ngừng gào thét, lần lượt xông tới.
Chu Kiến Lương cũng không có thả ra công kích linh hồn, mà là như mèo vờn chuột, mỗi lần đợi Lục Ly tới gần sẽ vỗ ra một chưởng, dễ dàng đẩy lui hắn.
Lục Ly nhiều lần xông lên lại bị đẩy về, trông hai người như chơi trò chơi, người bên ngoài nhìn mà nóng ruột nóng gan, nhiều người ước gì tự mình lên sân tùng xẻo Lục Ly ra vạn mảnh.
Đợi thời gian hai nén hương, Chu Kiến Lương cảm giác đã đủ, kiếm đủ sự chú ý rồi thì đặt cây sáo bên môi thổi. Tiếng sáo êm tai vang lên, Lục Ly bội phục tạo nghệ về âm luật của người này rất cao.
“Quả nhiên!”
Lục Ly rất nhanh nhận ra một chút năng lượng như có như không lặng lẽ đi vào trong thân thể của hắn, vọt vào linh hồn. Năng lượng này rất đặc biệt, không cảm giác được bất cứ công kích, Long Hồn không tự động hộ chủ.
“Lợi hại!”
Lục Ly âm thầm gật đầu, nếu là người bình thường thì đã chìm đắm trong tiếng sáo của người này, bất giác trúng chiêu. Lục Ly tin tưởng những năng lượng này chắc chắn có mục đích nào đó, tuy rằng thoạt trông không có tính công kích, nhưng để chúng chui vào trong linh hồn Lục Ly chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Lục Ly không có thả ra Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật cắn nuốt những năng lượng này, hắn không muốn đánh rắn động cỏ. Một khi hắn cắn nuốt những năng lượng này, Chu Kiến Lương chắc chắn sẽ phát hiện, đến lúc đó hơi khó đánh bại người này, dù gì là con cháu danh môn.
Những năng lượng đó âm thầm vào trong linh hồn của Lục Ly, hắn phối hợp làm bộ tinh thần hoảng hốt, dường như chìm trong tiếng sáo. Chu Kiến Lương nhếch mép đùa cợt, tiếng sáo tiếp tục vang lên, trở nên dồn dập hơn.
Cùng lúc đó, Chu Kiến Lương chậm rãi đến gần Lục Ly, người bên ngoài mừng rỡ, xem bộ dạng của Lục Ly đã trúng chiêu, đợi Chu Kiến Lương tới gần, một chiêu liền có thể tổn hại nặng Lục Ly, đã rõ bên thắng.
Một trưởng lão Thiên Đế Tông ở bên dưới thì thào:
- Tiểu tử này sắp thua.
Bởi vì lúc trước Nhuế Đế chú ý Lục Ly, cho nên vài người chú ý trận tỉ võ của hắn.
Tuy bọn họ đều có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, nhưng cho rằng Lục Ly không có Yêu Hồn cường đại, hẳn là không chịu nổi công kích linh hồn này.
- Ha ha!
Nhuế Đế bật cười, hắn mở miệng nói:
- Tiểu tử Chu gia thua.
- Hả?!
Người Thiên Đế Tông ở xung quanh rất bất ngờ, nhìn hướng Lục Ly, trông thấy Lục Ly toàn thân run lẩy bẩy, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, bộ dạng này rõ ràng là trúng công kích linh hồn.
Rất nhiều trưởng lão đều có chút không hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều. Nhuế Đế đã nói như thế thì tự nhiên có đạo lý của hắn, bọn họ nào dám chất vấn? Bọn họ chỉ có thể vươn ra thần niệm tra xét tình huống của Lục Ly.
Có người thần niệm rất mạnh, miễn cưỡng có thể cảm ứng tình huống trong linh hồn của Lục Ly, hắn cảm giác trong linh hồn của Lục Ly rất hỗn loạn, hẳn là bị công kích linh hồn. Yêu Hồn của Lục Ly không có bất cứ động tĩnh, tất cả dấu hiệu đều cho thấy Lục Ly trúng chiêu, hơn nữa rất nghiêm trọng.
Chu Kiến Lương cũng nghĩ như vậy, hắn đã cách Lục Ly mấy trăm trượng, giây sau có thể áp sát.