Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly khiêu khích nói:
- Để xem các ngươi có dám nhận không!
- Có gì không dám? Ngươi dám cược thì chúng ta dám nhận!
Nữ nhân khiêu khích nhìn Lục Ly, xoay người mở ra thần văn rời đi.
- Một vạn lần? Nếu thật sự vào tốp mười thì được bao nhiêu Thần Thạch?
Lục Ly nhếch môi lộ nụ cười, cảm giác nhìn thấy một ngọn núi lớn Thần Thạch chất đống đặt trước mặt mình, đương nhiên với điều kiện hàng đầu là phải thắng!
Lục Ly nghỉ ngơi bế quan mấy ngày, đợi so đấu đợt thứ hai bắt đầu thì xuất quan. Nhưng Lục Ly không đi đặt cược, kiếm chút Thần Thạch không có ý nghĩa gì lớn, nếu hắn đi đặt cược chắc chắn sẽ dẫn tới rất lớn náo động, cũng sẽ dẫn tới vô số người âm thầm đề phòng, đến lúc đó tỉ võ sẽ có rất rắc rối lớn.
Thần Thạch có thể mua đến rất nhiều thần dược báu vật, nhưng không thể mua thần dược quý giá, không mua được thánh binh, nếu vậy thì lấy nhiều Thần Thạch vậy có ý nghĩa gì?
Chỉ cần có thực lực cường đại thì kiếm Thần Thạch dễ như chơi. Tùy tiện đi chặn giết một ít lão ma, Thần Thạch vô túi ào ào, cho nên Lục Ly suy nghĩ nhiều lần, quyết định không đi đặt cược.
Đi ra khách điếm, bay ra Thiên Đế Thành, đến phía bắc thành. Lần này không cần kiểm tra, một đội quân sĩ đã sớm nhận thức Lục Ly, vung mạnh tay cho đi.
Lục Ly bay đến quảng trường, như cũ tìm một góc không gây chú ý đứng chờ, hắn không muốn khiến người chú ý nhưng vẫn bị nhiều người chú ý. Chủ yếu là rất nhiều người đặt cược số lớn vào Lục Ly, lần trước hắn đánh thảm như vậy, lần này chắc chắn không may mắn được nữa, đúng không?
Lần trước Lục Ly biểu hiện rất tệ, điểm sáng duy nhất là lực phòng ngự khá tốt, nhưng chỉ chịu đòn không đánh trả thì dễ bị mài chết. Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, hoặc là sức tấn công hung tàn thì dễ dàng có thể bóp chết Lục Ly.
Cho nên lần này cơ hồ đa số người đều cược Lục Ly thua, đặt cược Lục Ly giống như công cụ kiếm Thần Thạch của họ, nên bọn họ chú ý hắn cũng đúng.
Chốc lát sau, Nhuế Đế lại lần nữa mang người đến, so đấu bắt đầu, vẫn là trưởng lão kia đi ra sắp xếp, đọc tên của ai thì người bên dưới đi sân thi đấu tương ứng tỉ võ.
Hơn năm nghìn người biến thành hơn hai nghìn năm trăm người, lần này so đấu hơn một nghìn trận, Lục Ly xếp phần sau, cho nên hắn luôn luôn yên lặng ngồi quan sát chiến đấu.
“Ba mươi lăm người này quả nhiên cường đại!”
Lục Ly nhìn trong ba mươi lăm người lục tục có người đi lên, trên cơ bản là giải quyết trong vòng một nén nhang. Người đi lên khí thế quá hùng mạnh, đối thủ vừa thấy bọn họ là khí thế đã yếu ba phần, sẽ thua trận trong vòng vài chiêu.
- Lục Ly, Dư Thiên, số hai trăm bốn mươi chín!
Lục Ly lại nghe được tên của mình, hắn không vội vàng bay lên trên, mà là đợi đối thủ của mình bay lên trước, khi trông thấy là một Ngũ Kiếp trung kỳ thì mừng thầm trong bụng.
Nhưng ngẫm nghĩ, giai đoạn đầu tỉ võ xếp theo tuổi tác và cảnh giới tổng hợp lại, tuổi xấp xỉ như Lục Ly thì trừ phi là mấy cường giả cấp yêu nghiệt, phỏng chừng Thiên Đế Tông thấy hắn là Tứ Kiếp đỉnh phong duy nhất nên ưu ái một chút.
- Bà nội nó!
- Tiêu đời, Thần Thạch của ta. Dư Thiên, ngươi nhất định phải cố gắng lên, nếu ngươi thua thì coi chừng đầu chó của ngươi!
- Rắc rối rồi, lần trước đối thủ của hắn là Ngũ Kiếp hậu kỳ, bị hắn tiêu hao đến gục, Ngũ Kiếp trung kỳ này có thể trấn áp hắn sao?
- Dư Thiên, đừng để hắn gần người, thân thể của hắn rất cường đại!
Bốn phía thoáng chốc rộ lên tiếng ồn ào, rất nhiều người sắc mặt trở nên rất khó xem, nếu xếp cho Lục Ly một Ngũ Kiếp đỉnh phong hoặc là Ngũ Kiếp hậu kỳ mạnh hơn chút thì bọn họ thắng chắc. Đụng độ một Ngũ Kiếp trung kỳ, mọi người thấp thỏm.
Trong nhã các trên khán đài, Nhuế Đế liếc qua một trưởng lão sắp xếp tỉ võ, trưởng lão kia lập tức cười gật đầu với Nhuế Đế.
Nhuế Đế suy nghĩ một hồi truyền âm nói:
“Không cần chăm sóc đặc biệt, ngươi cứ làm theo quy tắc. Ta rất tò mò hắn có thể đi bao xa?”
“Rõ thưa Nhuế Đế, ta nhớ kỹ.”
Trưởng lão kia nhẹ gật đầu, lần này sắp xếp quả thực là hắn hơi thiên vị, hắn biết Nhuế Đế sinh ra từ hàn môn, Lục Ly là Tứ Kiếp đỉnh phong duy nhất, không có chút tiếng tăm, không nghe nói là người nơi nào hay thuộc đại gia tộc nào, xem phong cách của hắn không giống như con cháu hào môn.
Cho nên trưởng lão này cho ưu ái đặc biệt, Nhuế Đế nói Lục Ly có thể đi vào tốp một trăm, lỡ như hắn không vào được thì Nhuế Đế lúng túng rồi, bởi vậy trưởng lão mới sắp xếp đặc biệt.
Chiến đấu không có gì bất ngờ xảy ra, trưởng lão này cố ý sắp xếp tuyển thủ các mặt sức chiến đấu đều không quá mạnh. Nhưng Dư Thiên rất thông minh, lợi dụng tốc độ không ngừng vòng vèo đánh từ xa. Lục Ly giấu thực lực chơi với Dư Thiên nửa canh giờ, cuối cùng áp sát đánh bại người này.
Lục Ly lại đổ máu, tự nhiên cũng là hắn cố ý, nếu không thì Dư Thiên này không thể phá mở phòng ngự của hắn. Sau khi Lục Ly bị truyền tống xuống dưới, lẽ tất nhiên nghe thấy vô số tiếng mắng.
Có người mắng hắn, cũng có người chửi Dư Thiên, vô số ánh mắt đầy sát khí, xem ra những người này đều tổn thất thảm trọng...
Lục Ly mặc kệ những người này, tiếp tục xem cuộc chiến, đặc biệt chú ý thiên tài nghịch thiên được ủng hộ hơi nhiều. Tiếc rằng nhiều người không bày ra thực lực chân chính, dễ dàng đánh bại đối thủ.
Nửa ngày sau chiến đấu kết thúc, hơn một nghìn người bị đào thải, lần này cũng nghỉ ngơi mười ngày, Lục Ly về khách điếm tiếp tục bế quan. Trong mười ngày không có người đến quấy rầy hắn, hắn an dật bế quan mười ngày, bắt đầu tỉ võ vòng thứ ba.
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi trận này trận đừng thắng!""
Khi Lục Ly đi ra khách điếm thì thu được một truyền âm, truyền âm rõ ràng trải qua bí thuật đặc biệt che giấu, không biết từ đâu truyền đến.
Người kia âm u nói:
“Lần này có nhiều lão ma mua ngươi thua, còn cược số lượng lớn. Nếu ngươi dám thắng thì về sau bước ra Thiên Đế Thành là ngươi chết chắc.”
“Ha ha!”
Lục Ly cười cười, bay lên, hướng phía bắc thành. Hắn không phải bị dọa từ nhỏ tới lớn.