Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hạt châu này là Hằng Đế tự mình luyện chế, mỗi một hạt đều bố trí thần văn, không đạt đến cấp Đế thì không thể nào nhìn thấy con số bên trong, các ngươi tùy ý lựa chọn, con số giống nau là chiến hữu của các ngươi.
Vèo!
Cốc trưởng lão ném một trăm hạt châu màu vàng lên trời, phất tay, những hạt châu xếp hàng ngang, lơ lửng giữa trời.
Vô số thần niệm quét qua, tất cả mọi người phát hiện thần niệm của họ không thể tra xét bên trong, bao gồm nhiều Lĩnh Chủ ở xung quanh đứng xem, thậm chí Chuẩn Đế đều nhìn không thấu.
Hằng Đế tự mình ra tay luyện chế, nếu dễ dàng bị người nhìn thấu thì uổng với cái tên Hằng Đế. Mọi người đều an tâm, xem ra không thể gian lận trong chuyện này, chỉ bằng vào vận may.
- A...
Lục Ly vào thời khắc này bản năng thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, hắn phát hiện miễn cưỡng có thể cảm ứng được tình hình bên trong những hạt châu, hắn thầm mừng, nếu vậy thì hắn có cơ hội tự do lựa chọn đội hữu.
Nếu Quan Thiên Thu và mấy siêu cường giả chung một đội, Lục Ly chọn hạt châu chung chiến đội với họ thì cơ hội thăng cấp tăng lên nhiều.
- Cái này...
Trong lòng Lục Ly đột nhiên có chút nghi hoặc, quy tắc tỉ võ lần này dường như sinh ra dành cho hắn, chẳng lẽ Nhuế Đế đang âm thầm giúp hắn? Nhưng những hạt châu này là Hằng Đế luyện hóa, cho dù Nhuế Đế có thiện cảm với hắn thì không thể nào mời một cấp Đế khác chịu giúp hắn gian lận chứ?
- Thôi kệ nó!
Lục Ly không suy nghĩ nhiều, cơ hội tốt như vậy không biết lợi dụng thì hắn là ngớ ngẩn. Hắn muốn cố gắng hết sức lựa chọn bốn đồng đội mạnh nhất, như vậy mới có thể dễ dàng thăng cấp.
Cách chọn số là lần lượt từng nhóm đi lên, chọn đại, chọn hạt châu xong không cho phép bóp nát, đợi tất cả mọi người lựa chọn xong xuôi mới mở ra cùng một lúc.
Lục Ly luôn luôn lặng lẽ cảm ứng, Nhuế Đế rất có thể sẽ phát hiện hắn gian lận, nhưng ba cấp Đế đều không có bất cứ biểu thị, Lục Ly tự nhiên làm liều.
Lục Ly luôn chú ý mấy người mạnh nhất, xem bọn họ chọn số nào, tiếc rằng mấy người trước đều không chọn trúng một tổ mà là vào các tổ khác nhau. Lục Ly xếp hạng ở giữa, hắn không thể nào nói nhường cho người ta chọn trước, cho nên nếu cường giả xếp trước không ở chung một đội, Lục Ly chỉ có thể tuyên bố lựa chọn một người làm chiến hữu.
- Tuyệt!
Vương Ngưng Tuyết xếp trước Lục Ly mấy số chọn cùng một đội với Hồ Thạch Mãnh, Lục Ly mừng thầm, ít nhất đội ngũ này có hai cường giả, vậy thì xác suất thắng sẽ lớn hơn một chút, nếu tiếp theo có một, hai cường giả gia nhập vào thì càng chắc ăn.
- Tổ thứ bảy!
Đến lượt Lục Ly, hắn lao lên trời, giả vờ quét mắt qua, theo sau chính xác bắt lấy một hạt châu nhỏ màu vàng rồi bay xuống.
Trong nhã các trên khán đài, sau khi Lục Ly bắt lấy hạt châu kia, Nhuế Đế cười nói:
- Ha ha, tổ thứ bảy, bây giờ hai vị tin chưa?
- Tiểu tử này quái thật.
Trong mắt Hằng Đế lộ ra một chút kinh ngạc, hắn vô cùng tự tin vào hạt châu vàng do chính mình luyện chế, không ngờ một Tứ Kiếp đỉnh phong nho nhỏ có thể xem thấu, làm hắn cảm thấy mất mặt.
Vũ Đế tính tình nóng nảy, hừ lạnh một tiếng nói:
- Tiểu tử này nếu có thể xem thấu quả cầu vàng tức là gian lận, trực tiếp hủy bỏ tư cách đấu đi.
- Không!
Nhuế Đế còn chưa nói gì, Hằng Đế đã phất tay nói:
- Quả cầu vàng này do ta luyện chế, hắn là Tứ Kiếp đỉnh phong mà có thể xem thấu thì là bản lĩnh của hắn. Những người khác nếu có bản lĩnh đó cũng có thể tự do lựa chọn đội hữu.
Nhuế Đế cười cười, nhẹ gật đầu nói:
- Chúng ta đặt ra quy tắc, người khác có thể động tay chân trong khuôn phép thì là bản lĩnh của họ. Rắn chuột có đường của riêng nó, chiến đấu thật sự không cần biết ngươi dùng mưu kế thủ đoạn thế nào, thắng là sống, thua là chết.
- Hừm hừm!
Dường như Vũ Đế không vừa mắt Lục Ly, hừ lạnh nói:
- Ta chống mắt xem tiểu tử này có thể đi bao xa? Nếu như có thể trở thành đệ tử của Thiên Đế Tông chúng ta, chờ rảnh rỗi ta sẽ đập hắn, bổn đế ghét nhất hạng tiểu nhân đầu cơ trục lợi như vậy.
Hằng Đế và Nhuế Đế nhìn nhau một cái, cười gượng lắc đầu. Tính tình của Vũ Đế là thế, thẳng ruột ngựa, là võ si, ghét nhất là tiểu nhân giở âm mưu quỷ kế. Nếu Lục Ly rơi vào tay Vũ Đế thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.
Bên kia, mọi người đã chọn xong, cả đám người đồng thời bóp nát hạt châu, lộ ra tấm thẻ nhỏ nằm bên trong. Lục Ly nhìn thoáng qua, nhẹ cả người, trên thẻ quả nhiên viết số bảy, hắn cảm ứng không sai.
Lục Ly giương mắt nhìn bốn phía tìm kiếm, hắn thấy Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh quả nhiên cầm số bảy, hắn mừng thầm, lại nhìn người khác, rất nhanh phát hiện hai đồng đội còn lại, một người cũng nằm trong hai mươi người, còn một người khác hơi kém, không quá nổi tiếng, nhưng cũng là Ngũ Kiếp đỉnh phong.
- He he.
Lục Ly phát hiện mấy người khác cũng nhìn mình, trong mắt tràn ngập buồn bực và chán ghét, rất rõ ràng bọn họ cảm thấy Lục Ly sẽ làm vướng chân họ, nhưng trong đội có ba võ giả rất mạnh, tổng thể sức chiến đấu xem như không tệ, mọi người tạm vừa lòng.
- Mỗi người tự chuẩn bị.
Cốc trưởng lão lên tiếng:
- Cho mỗi đội nửa canh giờ chuẩn bị, nửa canh giờ sau mười đội xếp trước đi tỉ võ tràng bên trái, mười đội sau đi tỉ võ tràng bên phải.
Ý của Cốc trưởng lão rất rõ ràng, khiến thành viên các đội làm quen với nhau, cũng có thể chế định chiến thuật, dù sao hiện tại tất cả đối thủ cơ bản đều rõ ràng, đó là mười lăm đối thủ, nhìn sơ liền biết.
- Tổ bảy qua đây hết!
Hồ Thạch Mãnh, tên giống như ngươi, là một nam nhân vạm vỡ, có râu quai nón, mặc chiến giáp. Hắn kêu lớn, mọi người lập tức tụ tập tới chỗ hắn.
Hồ Thạch Mãnh lấy ra một tòa bảo tháp, ném lên cao, nói:
- Tin lão Hồ này thì vào với ta.
Đội ngũ xung quanh cũng lấy Thần Khí không gian ra, Lục Ly và nhóm người Vương Ngưng Tuyết không có chần chừ, toàn bộ đi theo Hồ Thạch Mãnh vào bảo tháp. Ở đây là Thiên Tiên Phong, cho Hồ Thạch Mãnh mấy trăm lá gan đều không dám xằng bậy, hơn nữa Vương Ngưng Tuyết và hai người khác rõ ràng đều có lai lịch, không sợ bị Hồ Thạch Mãnh hại.