Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vốn mấy người bọn họ đều không biết thông báo như thế nào với gia tộc sau khi trở về, không nghĩ rằng có vui mừng ngoài ý muốn.
Người mua Quan Thiên Thu lên cấp cũng mừng như điên, cảm giác của bọn họ giống như con vịt đã bị luộc chín bay đi mất, sau đó con vịt này lại trở về, đồng thời mang về một con gà tây...
- Nhân phẩm của tiểu tử này đúng là có vấn đề!
Trên Thiên Tiên Phong, Vũ Đế thấy Lục Ly càng ngày càng không vừa mắt, hắn hừ lạnh nói:
- Thay đổi thất thường, vì một món đế binh mà địch nhân đều có thể biến thành bằng hữu, loại nhân phẩm này dù tiến vào Thiên Đế Tông cũng là tai họa, ta kiến nghị bãi bỏ tư cách của hắn.
- Quy củ là quy củ, hắn không có phá hư quy củ, chúng ta không thể bãi bỏ tư cách của hắn.
Nhuế Đế lạnh nhạt nói một câu, sau đó bổ sung:
- Hắn nói không sai, đây chỉ là luận võ mà thôi, không phải kẻ thù sống còn thật sự, đối với hắn thì người nào thăng cấp đều giống nhau, có thể cầm một món đế binh thì có gì không thể?
Hằng Đế cũng gật đầu nói:
- Cái này không thể nói rõ nhân phẩm có vấn đề, cũng không phá hư quy củ, không phải trước đó Quan Thiên Thu đã đâm đao sau lưng người khác sao? Chỉ cần nằm trong quy tắc thì không có gì đáng nói.
- Hừm hừm!
Vũ Đế hừ lạnh mấy tiếng nói:
- Dù sao ta cứ nhìn tiểu tử này lại khó chịu, nếu hắn vào Thiên Đế Tông thì lão phu sẽ khiến cho hắn nhận hết vị đắng, tự mình lui tông.
Luận võ ở một bên khác cũng đã kết thúc, sáu đội ngũ hiện ra, ba mươi vị trí đầu cũng ra đời. Cốc trưởng lão tuyên bố danh ngạch ba mươi vị trí đầu, trận chung kết cuối cùng sẽ cử hành vào nửa tháng sau, địa điểm ở Thiên Tiên Phong.
Ý nghĩa của trận chung kết này là quyết định xem lần này ứng cử viên nào có thể gia nhập vào Thiên Đế Tông, đến lúc đó có thể trực tiếp cho người mười vị trí đầu thành đệ tử của Thiên Đế Tông, người từ thứ mười một đến thứ hai mươi sẽ trở thành đệ tử ký danh.
""Một vòng cuối cùng.""
Lục Ly hít một hơi thật sâu, vận khí của hắn một đường đi tới cũng không tệ, hy vọng vận khí ở trận đấu cuối cùng cũng không quá kém.
Lục Ly trở lại bên trong Thiên Đế Thành, nhưng sau khi nghỉ ngơi một ngày thì lập tức có người tìm tới cửa, người thứ nhất tìm tới là Hồ Thạch Mãnh. Thương thế của hắn đã khôi phục một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hắn vội vã tìm tới cửa, đợi sau khi Lục Ly mở cửa thì lập tức lôi kéo Lục Ly đi ra ngoài.
- Sao thế Hồ ca!
Ở trong thành, Lục Ly ngược lại không sợ Hồ Thạch Mãnh xằng bậy, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như muốn làm loạn. Hồ Thạch Mãnh vung tay lên nói:
- Lục lão đệ, ngươi đừng hỏi nhiều, đi theo lão ca là được, chẳng lẽ lão ca sẽ hại ngươi sao?
Đã gọi là lão đệ lão ca, Lục Ly cũng không tiện hỏi nhiều, đi theo Hồ Thạch Mãnh ra nhà trọ, một chiến xa hào hoa đậu bên ngoài, phía trước có sáu bảy con dị thú xinh đẹp kéo xe, phía sau còn có một đội quân đội, có thể nói khí phái phi phàm.
Hồ Thạch Mãnh thân thiết lôi kéo Lục Ly lên xe, chiến xa phi nhanh đi, sau khi Lục Ly ngồi lên, cười tủm tỉm hỏi:
- Hồ ca, ngươi định mang ta đi đâu thế?
- Dẫn ngươi đến một chỗ tốt!
Hồ Thạch Mãnh nhếch miệng cười nói:
- Lão đệ, hôm nay ta tới bồi tội và tạ ân ngươi, ngày hôm nay ngươi đừng làm gì cả, nghe ca ca an bài được chứ?
- Vậy được!
Lục Ly không hỏi nhiều, Hồ Thạch Mãnh bị đánh hôn mê rồi bị truyền tống ra ngoài, chờ hắn tỉnh lại mới biết được mình cư nhiên lên cấp. Trước khi hôn mê hắn đã tuyệt vọng, sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân từ địa ngục lên thiên đường, hỏi sao hắn không mừng? Cho nên tùy ý chữa bệnh một ngày rồi lập tức tìm Lục Ly báo ân.
Lục Ly được đưa tới trang viên thoạt nhìn rất thông thường, trang viên này rất lớn, nhưng bề ngoài nhìn không quá khí phái, không có quân sĩ trấn thủ cửa, chỉ có một lão nô ở cửa đón khách.
Một nữ nhân quyến rũ đứng ở cạnh thành bảo, người mặc bộ váy hoa lệ, nàng chờ nhóm người Hồ Thạch Mãnh xuống, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, không có nịnh nọt, ngược lại như lão bằng hữu nói:
- Mãnh công tử, vẫn quy củ cũ phải không?
- Không phải!
Hồ Thạch Mãnh khoát tay nói:
- Lần này lên quy cách cao nhất cho ta, đây là khách quý của ta.
- Vị này chắc là Lục công tử?
Nữ nhân quyến rũ cúi người khẽ chào Lục Ly, nàng nói:
- Nô gia tên Thanh Bình, là chưởng quỹ của Ôn Nhu Hương này. Hiện giờ Lục công tử nổi tiếng khắp Thiên Đế Thành, có thể tới Ôn Nhu Hương là vinh hạnh của chúng ta, về sau Lục công tử tới đây, chúng ta sẽ giảm giá hai chục phần trăm.
- Thanh Bình, nàng hơi lố rồi đó.
Hồ Thạch Mãnh bất mãn nói:
- Ta tốn biết bao nhiêu Thần Thạch ở chỗ nàng, nàng mới bớt cho ta hai chục phần trăm, Lục Ly mới đến mà nàng trực tiếp bớt hai chục phần trăm cho hắn, nàng khinh thường ta, coi trọng vị Lục tiểu đệ này của ta sao?
- Hồ công tử nói đùa.
Thanh Bình phong tình vạn chủng liếc nhìn Lục Ly, nói:
- Lục công tử tuổi còn trẻ, anh tuấn tiêu sái, tư thế hào hùng anh phát, tiền đồ tương lai không giới hạn. Thanh Bình lớn tuổi xấu xí, dù có chút ý tưởng thì Lục công tử cũng sẽ chướng mắt ta.
- Ôn Nhu Hương, mộ anh hùng!
Lục Ly sờ lỗ mũi một cái, có chút hiểu đây là đâu, chỗ này là một thanh lâu cao cấp hơn.
Hắn chỉ cười cười đối với việc Thanh Bình và Hồ Thạch Mãnh chuyển hướng nịnh nọt, hắn vẫn luôn không quá thích loại địa phương này, nhưng nếu Hồ Thạch Mãnh đã dẫn hắn tới đây thì hắn cũng không tiện từ chối, nếu không sẽ làm Hồ Thạch Mãnh mất mặt.
Mọi người đi vào, ngoài dự đoán của Lục Ly là bên trong không tràn ngập mùi son phấn, ngược lại rất nhã trí, bên trong có mấy nữ nhân khảy đàn nhạc khí, còn có bốn nữ nhân nhảy múa nhẹ nhàng ở chính giữa.
Trên hai đài hoàng kim bày đầy quỳnh tương ngọc dịch linh quả, đợi khi hai người Hồ Thạch Mãnh và Lục Ly ngồi xuống, Thanh Bình vỗ tay một cái, có bốn nữ nhân đi tới.