Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
""Được! Thành giao!""
Khiến cho Lục Ly kinh ngạc là, sau khi Quan Thiên Thu suy nghĩ trong giây lát thì cư nhiên sảng khoái đáp ứng...
Đế binh rất quan trọng, là bảo bối trấn tộc của Quan gia, nhưng một món đế binh và thân phận đệ tử Thiên Đế Tông, vế sau càng quan trọng hơn.
Đương nhiên quan trọng nhất là, Lục Ly không có bất kỳ bối cảnh gì, cho nên Quan Thiên Thu có nắm chắc lần sau chuộc lại đế binh này. Quan gia vẫn có chút thế lực, hơn nữa Quan gia có bối cảnh trong Thiên Đế Tông, Quan Thiên Thu có một Lục gia gia làm trưởng lão của Thiên Đế Tông.
Nếu như Lục Ly tiến vào Thiên Đế Tông, Quan Thiên Thu có thể nghĩ biện pháp khiến cho Lục gia gia của hắn đứng ra, tốn một ít Thần Thạch hoặc là bảo vật tìm Lục Ly chuộc đế binh về. Nếu Lục Ly không gia nhập Thiên Đế Tông thì càng đơn giản hơn, Quan gia xuất động một ít cường giả, sau đó đánh chết Lục Ly đoạt lại là được.
Quan Thiên Thu sảng khoái như vậy khiến Lục Ly trở nên có chút lúng túng, hắn vừa rồi mạnh miệng nói, lúc này hơi khó xuống đài. Hắn trầm ngâm giây lát rồi truyền âm nói:
""Ngươi trước tiên giải trừ liên kết tinh thần với đế binh, sau đó ném xuống mặt đất, ta lấy đế binh trước, sau đó sẽ giúp ngươi!""
""Được!""
Quan Thiên Thu là một nhân vật kiêu hùng, vô cùng dứt khoát quả quyết, trực tiếp lấy ra đế binh giải trừ liên kết tinh thần, sau đó ném xuống đất.
Lục Ly truyền tống đế binh ra ngoài, tiếp đó thu vào trong nhẫn không gian, thần niệm đảo qua phát hiện quả nhiên đã giải trừ liên kết tinh thần, hắn kiểm tra đế binh một lần, sau đó truyền âm cho Quan Thiên Thu:
""Tốt, giao dịch thành công, chờ bọn họ liều mạng xong ta sẽ thả ngươi ra.""
Đám người Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp ở cạnh Lục Ly thấy điểm khác thường của hắn, nhưng đều không nói gì thêm. Dù sao lần này bọn họ có thể vững vàng lên cấp chủ yếu là dựa vào Lục Ly, Lục Ly muốn làm gì thì họ sẽ không nói gì thêm.
Hỗn chiến bên kia đã bắt đầu, không ai dám tìm cách đối chiến với bên Lục Ly, bốn người này đều rất mạnh, nhất là Lục Ly có thể trấn áp cả Quan Thiên Thu, bọn họ làm gì dám tự đi tìm chết.
Bốn người Lục Ly chỉ chiếm một chỗ trong ba chỗ, còn có hai chỗ, tuy bên này còn lại bốn đội, nhưng có hai đội ngũ chỉ có một người và hai người, cho nên chỉ cần đánh bại ba người này thì bọn họ lập tức có thể thăng cấp.
Người của hai tổ tất nhiên không phục, liều mạng bắt đầu phản kích, ý định dù thua cũng muốn bị thương nặng mấy người, không muốn bọn họ dễ chịu. Hơn nữa có hai người rõ ràng nuốt đan dược thăng lên sức chiến đấu, sức chiến đấu tăng vọt, mạnh khủng khiếp.
Hai đội ngũ bên kia ngược lại không gấp, bởi vì đám người Lục Ly sẽ không công kích, đợi lát nữa dược lực của hai người biến mất, vậy thì bọn họ sẽ ổn, cho nên bọn họ bắt đầu công kích từ xa, bắt đầu kéo dài thời gian.
Ầm!
Ba người kia cực kỳ căm phẫn, cả ba tức giận thả ra công kích đánh trúng một người, người nọ cuối cùng không trụ nổi, bị đánh bất tỉnh, trực tiếp bị loại. Đội ngũ kia cũng nổi giận, nếu tiếp tục như vậy, ba người kia sẽ đánh bại từng người một? Hai đội ngũ cũng bắt đầu liều mạng, chiến đấu trở nên cực kỳ kịch liệt.
Ầm ầm ầm ầm!
Sau một nén hương, ba người đã bị thương nặng, hai đội ngũ cũng tổn thất nặng nề, một tổ còn lại ba người, một tổ còn lại hai người. Năm người trên mặt đều lộ ra nét mừng, cuối cùng thắng lợi, bọn họ đã vào được ba mươi vị trí đầu.
- Ủa?
Năm người đợi giây lát thì cảm giác không bình thường, bởi vì bọn họ không có truyền tống ra ngoài, vốn chiến đấu đã kết thúc, hẳn là toàn bộ đều nên được truyền tống ra ngoài, nhưng mọi người không có ra ngoài, điều này nói rõ chiến đấu vẫn chưa kết thúc.
- Chuyện gì thế?
Một người nghi ngờ lẩm bẩm nói:
- Trừ người của ba tổ chúng ta thì không có người của tổ khác nữa, vì sao vẫn chưa bị truyền tống ra ngoài.
- Không đúng!
Một người đột nhiên giật mình tỉnh lại, hét lớn:
- Còn một người nữa ở bên trong đế binh của Lục Ly, là Quan Thiên Thu, cho nên chiến đấu vẫn chưa kết thúc.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Ly, Lục Ly cười cười nói:
- Không sai, chiến đấu xác thực vẫn chưa kết thúc!
Oong!
Bên trong Thất Thải Lưu Ly Tháp của Lục Ly lóe lên tia sáng, Quan Thiên Thu xuất hiện ở bên ngoài, Lục Ly cười tủm tỉm nói:
- Các ngươi phải đánh bại hắn mới có thể chân chính kết thúc chiến đấu.
Vèo vèo vèo!
Năm người sắc mặt đại biến, Quan Thiên Thu không có bị thương quá nặng, chỉ bằng một mình hắn ước chừng đã có thể trấn áp hai người kia. Năm người sắc mặt tái nhợt, sau đó trở nên phẫn nộ.
Một người căm tức Lục Ly nói:
- Lục công tử, ngươi có ý gì? Không phải ngươi và Quan Thiên Thu có cừu oán sao? Cớ gì lại giúp hắn? Vậy thì sao công bằng với Hồ công tử?
- Cái gì gọi là có cừu oán?
Lục Ly nhún vai một cái nói:
- Đại điển chiêu sinh lần này đều là luận võ mà thôi, ở đâu ra cừu hận? Cạnh tranh trên cùng một khán đài, mọi người vì đi vào Thiên Đế Tông mà mỗi người dùng đủ chiêu, chỉ cần ở trong quy tắc đều là bản lĩnh. Hơn nữa, Quan công tử đưa cho ta một món đế binh, sinh ý có lời như thế tự nhiên phải làm chút gì đó. Thế nên, xin lỗi chư vị.
- Đế binh...
Một đám người liếc nhau, ngay cả đế binh cũng lấy ra giao dịch, còn gì để nói nữa đây? Người hai đội âm thầm đề phòng, nhất là người một tổ chỉ còn hai người càng là khẩn trương đến cực điểm.
Vèo!
Quan Thiên Thu ra tay, không có bất kỳ ngoài ý muốn, mục tiêu là hai người kia, cùng lúc đó Lục Ly cũng hành động, đi giúp Quan Thiên Thu, nếu đã đáp ứng Quan Thiên Thu thì hắn đương nhiên nói được làm được.
Hai người kia đã bị thương, ngực của một người trong đó bị thủng một lỗ lớn, người khác một tay gảy xương, hai người vừa rồi liều mạng ngoan cường, nhưng lúc này thấy Quan Thiên Thu và Lục Ly vọt tới thì hai người tuyệt vọng nhắm mắt lại, cùng lúc đó rống to:
- Ta chịu thua.
Xôn xao!
Bên ngoài một mảnh xao động, người của tổ Quan Thiên Thu toàn bộ mừng như điên, cảm giác từ địa ngục lên thiên đường quá sung sướng.