Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly đứng sừng sững giữa không trung, thân thể vẫn còn vài chỗ đang chảy máu, hắn cầm Thất Thải Lưu Ly Tháp trong tay, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, vốn tất cả mọi người không coi trọng Lục Ly, hiện giờ lại cảm giác Tứ Kiếp đỉnh phong này vô cùng đáng sợ.
Bùm bùm bùm!
Mười mấy người phối hợp Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp, Cổ Sơn Khưu bắt đầu tấn công mãnh liệt, tổ thứ tư còn lại mấy người vốn đã bị thương, Quan Thiên Thu bị Lục Ly trấn áp, những người khác thoáng chốc luống cuống, Quan Thiên Thu như linh hồn của bọn họ, cộng thêm nhiều người bên này liên thủ công kích như vậy, có hai người bỗng chốc bị đánh trọng thương, bất đắc dĩ chịu thua, bị truyền tống ra ngoài.
Những người khác thì có ba người bị thương nặng, hai người truyền tống ra ngoài. Tình thế lần nữa nghịch chuyển, tổ thứ hai, tổ thứ tư, tổ thứ mười lúc đầu có mười bốn người, bây giờ chỉ còn lại tám người, bên này cộng thêm đám Lục Ly đã có mười bảy mười tám người.
Ầm!
Bên này cũng có một người bị đánh trọng thương ngất đi, tiếp đó bị loại, bị truyền tống ra ngoài, nhưng chỉ cần là người sáng suốt đều biết ba tổ này bị loại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vương Ngưng Tuyết như một u linh, không ngừng lúc ẩn lúc hiện, liên tục đánh lén, người của tổ thứ hai, tổ thứ tư, tổ thứ mười muốn tổ chức phản kích đôi chút cũng rất khó, chỉ có thể bị động chịu đòn.
- Ha ha, cư nhiên đảo ngược!
Nhuế Đế ở bên ngoài nở nụ cười, Hằng Đế bĩu môi nói:
- Thế mà tiểu tử này có đế binh? Đúng là thâm tàng bất lộ, lẽ nào là đệ tử của đại gia tộc nào?
- Hừm hừm!
Vũ Đế vẫn luôn chướng mắt Lục Ly, bĩu môi nói:
- Thực lực bản thân không theo kịp, vẫn cứ dựa vào ngoại vật, loại người này về sau có thể đi bao xa?
Nhuế Đế cười cười không nói gì, tiếp tục xem cuộc chiến. Mặc dù Lục Ly có đế binh, nhưng hắn cảm giác Lục Ly không phải là dệ tử của đại gia tộc, ngược lại có chút khí chất gần giống hắn, tựa như là một đệ tử bần hèn từ tầng dưới chót giết đi lên.
- Mợ nó, Lục Ly này thế mà có đế binh, lần này hại chết ta rồi.
- Tiểu tử này vẫn luôn ẩn giấu sức chiến đấu, bẫy chết chúng ta, chẳng lẽ hắn là đệ tử của một lão ma tuyệt thế?
- Rất có thể, bằng không sao có thể âm hiểm như vậy? Lần này ta mua Quan Thiên Thu thắng...
- Lần sau có cơ hội, lão phu nhất định phải thiên đao vạn quả tên tạp chủng Lục Ly này.
Bên ngoài hò hét ầm ĩ, vô số người chửi ầm lên, còn có rất nhiều người lớn tiếng khen ngợi. Một số người mua đám người Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp thăng cấp, cũng có người mua Lục Ly, hy vọng tỷ lệ đặt cược thấp như vậy thì tỷ lệ đền sẽ cao, hiện giờ rõ ràng giàu to...
Mấy nhà vui mấy nhà buồn, cuộc chiến bên trong đã dần trở nên rõ ràng, người ba tổ chỉ còn lại bốn người vẫn đang liều mạng ngoan cố chống cự, người khác đều bị loại, bị truyền tống ra ngoài.
Thật ra thì!
Ở một chiến trường khác cũng rất kịch liệt, năm mươi người bên kia chỉ còn lại có ba mươi người, hai mươi người khác đã bị loại, nhưng bên kia không có gì để xem, hai đội tương đối mạnh đã được xác định có thể lên cấp, chỉ xem tổ nào còn lại có thể lên cấp thôi.
Ầm ầm ầm ầm!
Thời gian lần nữa trôi qua một nén hương, người của tổ thứ hai, tổ thứ tư và tổ thứ mười toàn bộ bị loại, ngoại trừ Quan Thiên Thu, người còn lại đều bị truyền tống ra ngoài.
Sau đó Lục Ly không có sử dụng Thất Thải Lưu Ly Tháp, chỉ thả ra Vô Vọng Thần Phù phụ trợ công kích, nhưng hắn vẫn luôn nâng cái tháp này, tựa như kiếm bén treo trên đầu mọi người, khiến người nảy sinh áp lực rất lớn.
Quan Thiên Thu đang bị luyện hóa ở bên trong, chịu đựng vài loại công kích. Tuy hắn vận dụng đế binh không ngừng công kích Thất Thải Lưu Ly Tháp, nhưng trong tháp này có dấu vết pháp trận của Luân Hồi Đại Đế, đừng nói là Ngũ Kiếp đỉnh phong, dù là Lĩnh Chủ bình thường cũng không phá nổi bảo vật này.
""Lục Ly!""
Quan Thiên Thu rất thông minh, sau khi công kích một hồi xác định không cách nào phá vỡ bảo vật này, hắn ngừng công kích, rống to:
""Chúng ta làm một cuộc giao dịch, được chứ?""
Lục Ly vẫn luôn im lặng chú ý tình huống bên trong, sợ Thất Thải Lưu Ly Tháp bị phá, tất nhiên nghe được lời nói của Quan Thiên Thu, hắn trầm ngâm giây lát rồi truyền âm vào:
""Giao dịch gì?""
""Chờ ngươi thả ta ra ngoài, giúp ta thăng cấp thì ta sẽ cho ngươi vạn ức Thần Thạch.""
Quan Thiên Thu nói:
""Dù sao các ngươi đã nắm chắc lên cấp, còn mấy người tổ khác? Các ngươi khiến cho bọn họ trước tiên loạn đấu, đợi còn lại hai tổ thì ngươi thả ta ra ngoài, ngươi và ta liên thủ có thể dễ dàng đánh bại một tổ.""
""Ha ha!""
Lục Ly cười cười truyền âm nói:
""Vạn ức Thần Thạch có ích lợi gì, lợi thế này của ngươi quá thấp.""
Đám người Lục Ly quả thực đã vững vàng lên cấp, hiện giờ bốn người bọn họ đều lui sang một bên, thể hiện rõ không tham dự chiến đấu sau đó. Bọn họ chiếm một chỗ, hai chỗ còn lại tự nhiên là để những người khác tranh giành.
Người còn lại không nhiều, nhưng còn nhiều tổ, thậm chí có tổ chỉ còn lại một người. Ở trận đấu bán kết này, mặc kệ tổ của ngươi còn lại bao nhiêu người, chỉ cần trong tổ ngươi còn tồn tại một người thì toàn bộ người trong tổ vẫn sẽ được thăng cấp.
Không ai có thể dao động bên Lục Ly, còn lại mười mấy người chỉ có thể tranh giành hai chỗ còn lại, đến lúc đó sẽ lại là một đợt loạn chiến. Sau khi loạn chiến kết thúc, hai tổ còn lại rất có thể chỉ dư lại tầm hai ba người.
Đến lúc đó, nếu như Lục Ly và Quan Thiên Thu liên thủ, thật sự có khả năng khiến cho Quan Thiên Thu lấy được một chỗ.
Đương nhiên, lợi thế của Quan Thiên Thu quá thấp, hơn nữa hắn từng đâm đao sau lưng bọn họ, Hồ Thạch Mãnh hiện giờ còn đang hôn mê, vừa rồi Quan Thiên Thu còn muốn giết hắn nữa, Lục Ly nhìn hắn rất khó chịu.
""Mười vạn ức Thần Thạch!""
Quan Thiên Thu lần nữa nói ra lợi thế, Lục Ly kỳ thực trong lòng không muốn đi giúp Quan Thiên Thu, cho nên hắn trầm ngâm giây lát, truyền âm vào:
""Đưa đế binh của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi một lần.""