Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3630 - Chương 3617: Thiên Ngoại Vẫn Tinh

Bất Diệt Long Đế Chương 3617: Thiên Ngoại Vẫn Tinh

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Thắng ba trận liên tiếp!

Lục Ly nuốt mấy viên dược chữa thương, lòng còn sợ hãi, hít sâu vài lần, cùng lúc đó rất nhanh vận chuyển Thần Lực ở một bên chữa thương.

Có thể từ trong hơn năm nghìn người đi vào ba mươi vị trí đầu, mặc dù có thêm yếu tố vận khí, nhưng không thể coi thường bất cứ ai. Người vừa rồi trong im lặng đã bố trí một Thần Văn Đạo Tràng, nếu Huyết Linh Nhi không phá giải nhanh thì lúc này hắn đã ngã xuống.

Người bên ngoài cũng một mảnh xôn xao, Lục Ly cư nhiên có thể dễ dàng phá giải thần văn, còn có thể bố trí một thần văn? Hắn có thể bố trí thần văn, cộng thêm Thất Thải Lưu Ly Tháp, còn ai có thể là đối thủ của hắn đây?

Mấy sân tỉ võ khác chiến đấu lâu như vậy, nhưng hiện giờ chưa sinh ra người thăng cấp thứ sáu, có một người thắng liên tiếp bốn trận, nhưng lúc này vẫn bị đánh bại.

Bên Lục Ly không ai đi lên, võ giả không có khả năng chủ động tặng đầu người, mấy cường giả còn lại đều có chút kiêng kỵ. Thất Thải Lưu Ly Tháp quá mạnh mẽ, bị nó hút vào trấn áp thì sẽ là phiền phức lớn.

- Để ta đi!

Một hán tử mặt đen đi ra, chậm rãi đi tới chỗ Lục Ly, Lục Ly và hắn nhìn nhau một cái, trong lòng trở nên có chút trầm trọng. Lục Ly đã từng quan sát cuộc tỉ võ của người này, phòng ngự, tốc độ hay công kích đều rất cân đối, không có nhược điểm rõ ràng, còn có vài loại sát chiêu rất cường đại, là một kình địch.

Thực ra Lục Ly cũng biết, muốn thoải mái thăng cấp thì độ khó rất lớn, thắng liên tiếp càng nhiều thì cường giả còn lại khẳng định ngồi không yên, một người thăng cấp là ít đi một vị trí, cơ hội cũng ít một chút.

Hắn còn biết tên của người nọ, họ Mông tên An, cũng là một đệ tử của một đại gia tộc, làm người khá là khiêm tốn, tiếng tăm hơi kém đám Quan Thiên Thu, nhưng thực lực lại không tệ.

- Lục công tử!

Mông An vừa đi lên đã chắp tay nói:

- Ngươi đã bị thương thì cũng không nên đánh nhau nữa, đúng không? Nếu chủ động chịu thua thì Mông An ta sẽ cảm tạ ngươi, được không?

- Ha ha!

Lục Ly cười cười, cái tên Mông An này nghĩ thật đẹp, còn muốn không đánh mà thắng để hắn chịu thua? Nếu đối phương vừa đi lên không gấp ra tay thì Lục Ly ngược lại rất vui khi thấy điều đó, như vậy hắn có thể thêm chút thời gian khôi phục thương thế.

Hắn cười tủm tỉm trả lời:

- Mông công tử, ngươi nói như vậy thì không được rồi, ta thật vất vả mới có thể thắng liên tiếp ba lần, vậy mà ngươi kêu ta chủ động chịu thua? Nếu không thì ngươi chủ động chịu thua đi, ta thiếu ngươi một nhân tình, được chứ?

- Cái này thì không thể được!

Mông An lắc đầu nói:

- Nếu như ngươi lên cấp thì chúng ta nên làm gì bây giờ? Ngươi đã không đồng ý thì chỉ có thể khai chiến, hãy cẩn thận!

Thân thể của Mông An bay vọt tới, Lục Ly nhanh chóng lùi về phía sau, chỗ người nọ vừa đi có bố trí một thần văn, nếu như Mông An đến gần, hắn có thể khiến cho Huyết Linh Nhi nhốt hắn vào trong.

- Hây!

Mông An không đến đó, trong tay xuất hiện một món bảo vật, đó là một cái đỉnh lớn, đỉnh lớn kia bay lên, rất nhanh biến lớn, bay tới đỉnh đầu Lục Ly.

Lục Ly thay đổi sắc mặt, hắn đã từng thấy qua đỉnh lớn này, đó là một món dị bảo, có thể đổ ra ngọn lửa cường đại, trước đây có một cường giả Ngũ Kiếp đỉnh phong đã bị nó dễ dàng đốt trọng thương.

Ánh mắt Lục Ly thay đổi, lấy ra Thất Thải Lưu Ly Tháp, khiến nó bay lên giữa không trung, nhưng không có bay hướng đỉnh lớn kia, mà là xoay quanh gần đỉnh lớn.

Oong!

Đỉnh lớn tỏa sáng vạn trượng, tiếp theo từng luồng khí lưu màu đen buông xuống, sau đó từ bên trong tuôn ra lửa xanh cuồn cuộn, nhiệt độ phụ cận phút chốc thay đổi cực kỳ nóng cháy.

""Ngọn lửa này!""

Mí mắt Lục Ly giật giật, ngọn lửa này còn bá đạo hơn ngọn lửa mà hắn đã thấy trước đó, tuy hắn có thể chống chọi, nhưng nếu bị tổn thương thì vết thương của hắn càng thêm chồng chất, thế thì sau đó đánh như thế nào đây?

Oong!

Lục Ly lập tức khống chế Thất Thải Lưu Ly Tháp xoay tròn, cửa lớn mở ra, một lực hút mạnh mẽ truyền ra, ngọn lửa hoàn toàn bị lực hút mạnh mẽ đó hút vào trong.

Ngọn lửa này xác thực phi thường bá đạo, bên trong Thất Thải Lưu Ly Tháp còn nhốt một người, ngọn lửa đi vào, người nọ đã bị đốt trọng thương, phỏng chừng sắp bị đốt chết tươi.

- Đi ra!

Lục Ly không dám giết người, vội vã truyền tống người nọ ra ngoài, người nọ vừa ra đã gào thét:

- Ta chịu thua, chịu thua!

Võ giả này bị truyền tống ra ngoài, Mông An sắc mặt trở nên có chút mất tự nhiên, đỉnh đó của hắn không phải thả ra ngọn lửa vô cùng vô tận, bởi vì ngọn lửa trong này không phải sinh ra từ đỉnh kia, mà là do hắn hấp thụ từ trong một bí cảnh, đỉnh kia chỉ là nơi cất giữ ngọn lửa mà thôi.

Hắn phóng ra nhiều ngọn lửa như vậy, toàn bộ đã bị Thất Thải Lưu Ly Tháp của Lục Ly hấp thu vào, tháp này hấp thu nhiều ngọn lửa như thế mà không có xuất hiện bất cứ vấn đề gì, điều này nói rõ cho dù hắn thả ra toàn bộ lửa thì cũng không thể thương tổn Lục Ly chút nào.

- Thiên Tinh Quyền!

Mông An vung hai nắm đấm, liên tục đấm ra mấy quyền vào hư không, mỗi lần đấm ra đều sẽ có một quang cầu bay ra, quang cầu này còn không ngừng biến lớn, rất nhanh xoay tròn, giống như từng cái quang cầu bay về phía Lục Ly.

- Vô Vọng Thần Phù!

Lục Ly thả ra mười một thần phù đánh trả, thần phù và quang cầu va chạm nhau xảy ra vụ nổ kịch liệt, không gian bị xé nứt, màn hào quang bên ngoài cũng hơi gợn sóng.

""Huyết Linh Nhi, qua đó bố trí thần văn.""

Lục Ly khiến cho Huyết Linh Nhi lặng lẽ từ dưới nền đất bay qua, muốn bố trí một thần văn nhốt Mông An lại, đáng tiếc Mông An quá cảnh giác, hoàn toàn không đợi Huyết Linh Nhi qua đây thì thân thể đã bắt đầu di chuyển, hoàn toàn không cho Huyết Linh Nhi có cơ hội bố trí.

- Thiên Ngoại Vẫn Tinh!

Mông An lại phóng ra một loại sát chiêu, đây là sát chiêu thành danh của hắn, từng khối thiên thạch từ bầu trời giáng xuống, bao phủ nghìn trượng xung quanh Lục Ly.

Bình Luận (0)
Comment