Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hây!
Lục Ly nổi giận gầm lên một tiếng, hắn phái Thánh Hoàng Chi Nữ ra chính là vì một cơ hội gần người, lúc này vất vả lắm mới có cơ hội, sao hắn có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?
Hắn cầm trường kiếm trong tay liên tục chém ra, tiếp theo đánh ra Vô Vọng Thần Phù, phía trước dẫn phát vụ nổ dữ dội, lẽ ra với loại tình huống này, Lục Ly nhất định sẽ lui về phía sau, nhưng hắn vẫn từ bên cạnh lao tới.
Sóng xung kích khủng bố cuốn tới, Lục Ly bị sóng xung kích cuốn vào, lớp da bị nổ tạo thành vết thương, máu tươi nhiễm đỏ trời cao, Lục Ly biến thành một người toàn máu xông tới chỗ Mông An.
Ù ù!
Lục Ly thổi lên Hào Giác, đồng thời vẫn đang nhanh chóng lao tới gần Mông An, chuẩn bị sáp lá cà. Tiếng kèn trầm thấp vang lên, nhưng Mông An cười nhạt, công kích linh hồn của Lục Ly đối với hắn không có ý nghĩa quá lớn. Công kích gần người? Hắn không sợ, thân thể của hắn không hề yếu.
Thấy trong mắt Mông An lộ vẻ cười lạnh, Lục Ly trong lòng trầm xuống, có vẻ lần này rất khó thắng.
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ điên cuồng, hắn đột nhiên khống chế Thất Thải Lưu Ly Tháp xoay tròn trên đỉnh đầu, tiếp đó từng đoàn lửa đổ xuống, như cơn mưa lửa rơi xuống, mà Mông An và Lục Ly đều đang ở phía dưới đó.
""Tên điên!""
Mông An kinh hãi, hắn vô cùng hiểu rõ sự bá đạo của ngọn lửa này, nếu hắn không chạy đi thì sẽ bị ngọn lửa này đốt chết tươi. Khi hắn định bay ngược thì Lục Ly nhanh chóng vọt tới, sau đó dùng hai tay hai chân như bạch tuộc quấn lấy hắn.
Ngọn lửa cuốn sạch trút xuống, Lục Ly và Mông An đều bị ngọn lửa bao phủ, Mông An phát ra tiếng kêu thảm thiết, Lục Ly cũng phát ra từng âm thanh rên đau, lửa này còn khủng bố hơn lửa màu trắng của Sí Viêm Đảo, hắn cũng không chống cự nổi, toàn thân thoáng chốc dấy lên ngọn lửa hừng hực.
- Ta chịu thua, ta chịu thua!
Mông An nổi giận và không cam lòng gào to, hắn phi thường không muốn nhận thua, nhưng hắn biết, nếu không nhận thua thì hắn phải chết.
Lục Ly thắng bốn trận liên tiếp!
- Khiếp quá!
- Giết ba ngàn quân địch, bên ta tổn thất tám trăm, tên này nổi điên đến mức ngay cả bản thân cũng thiêu luôn...
- Ha ha ha, tuy hắn thắng liên tiếp bốn trận, nhưng ngươi xem hắn thiêu mình thành cái bộ dạng nào rồi? Còn có thể chiến đấu được sao?
- Hắn không tự tổn hại mình, cũng không thắng liên tiếp bốn trận, nhưng mà người này quả thật cũng rất tàn nhẫn, ác với kẻ địch, cũng ác với bản thân mình, không thể xem thường.
- Lại thắng một trận, ta cược hắn sẽ vào tốp mười, chỉ cần vào tốp mười thì ta phát tài rồi...
- Thắng cái nỗi gì, bộ dạng như thế còn thắng được sao? Tùy tiện cho một người nào đó lên cũng có thể trấn áp được hắn rồi.
- ...
Lục Ly thắng bốn trận liên tiếp, bên ngoài đột nhiên hò reo náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người cược Lục Ly không thể lọt vào tốp mười, cũng có người cược Lục Ly có thể lọt vào tốp mười. Ngoài ra, hắn là con hắc mã lớn nhất trong đại điển chiêu sinh khóa này, nên độ chú ý cao cũng là dĩ nhiên.
Không chỉ có những người xem náo nhiệt xung quanh, cũng có rất nhiều người ở Thiên Tiên Phong, bao gồm cả đệ tử của Thiên Đế Tông cũng đang bàn luận, mấy tên đế cấp, Vũ Đế cứ luôn nhìn Lục Ly không thuận mắt, lúc này thấy bộ dạng thảm hại của Lục Ly, hắn mới nhìn về phía Nhuế Đế nói:
- Nhuế Đế, tiểu tử mà ngươi xem trọng có vẻ phải dừng lại ở đây rồi. Bị thương nặng như vậy bất cứ một ai cũng có thể đánh bại được hắn.
- Ha ha!
Nhuế Đế mỉm cười, nhưng không nói gì, ánh mắt hắn nhìn khắp toàn thân Lục Ly biến thành thịt khét, nhìn Lục Ly giống như một con diều hâu, tựa như lại nhìn thấy bản thân mình khi còn trẻ.
Con cháu nhà nghèo muốn vượt trội hơn quả thật là quá khó, người khác có chỗ dựa, có tài nguyên, có thiên phú, có đủ loại báu vật, bọn họ chẳng có gì cả? Không có ai để dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình từng bước từng bước xông lên, đa phần đều thất bại nửa đường, chỉ số ít người có may mắn mới đứng được trên đỉnh kim tự tháp.
Nhưng khi họ đứng được trên đỉnh kim tự tháp, mới phát hiện xung quanh đều là con cháu hào môn. Cho dù bọn họ đã đứng tới đỉnh, cũng sẽ bị đám người đó chèn ép gạt đổ, bởi vì bọn họ và đám con cháu hào môn đó vốn không cùng một loại...
Không nghi ngờ gì nữa, Nhuế Đế chính là loại người này, mặc dù đã trở thành Đại Đế, trở thành một nhân vật lớn đẳng cấp nhất trong Vô Tận Thần Khư, nhưng hắn cũng chẳng là gì trong Thiên Đế Tông cả, nhiều người rất bất mãn với hắn, đều liên thủ lại áp chế hắn!
Cho nên, Nhuế Đế thích Lục Ly như vậy, là vì hắn đã loáng thoáng nhìn thấy được hình bóng của mình trên người Lục Ly.
Xoẹt xoẹt!
Ở đằng kia, Lục Ly lăn trên mặt đất mấy vòng, chật vật ngồi dậy, mặc kệ mọi chuyện, lập tức nuốt hai viên đan dược trị thương, đồng thời lấy ra hai cây thần dược bắt đầu luyện hóa.
Nội thương hắn chịu trước đây, bây giờ cũng đã bằng với ngoại thương rồi, vẫn là ngoại thương rất nghiêm trọng. Ngọn lửa khủng khiếp đến mức hắn cũng không thể chịu đựng nổi nữa. Nếu Mông An cứ ngoan cố không chịu nhận thua, sau khi Mông An bị thiêu chết, hắn cũng có thể bị thiêu chết...
Tuy thắng bốn trận liên tiếp, nhưng Lục Ly lại chẳng hề có nét khấp khởi vui mừng nào, bây giờ cũng chẳng nghĩ ngợi gì, trị thương trước rồi tính. Hắn hồi phục năng lực nhanh hơn người bình thường, chỉ cần cho hắn thời gian một nén hương, là vết thương của hắn có thể hồi phục kha khá rồi.
Người bên dưới đương nhiên cũng không ngốc, làm sao có thể cho hắn thời gian khôi phục? Bây giờ đã có sáu người thăng cấp rồi, chỉ còn lại bốn vị trí nữa thôi, nếu để cho Lục Ly thăng cấp, thì cơ hội sẽ càng mỏng manh.
Nhân lúc hắn bệnh, lấy mạng hắn.
Đâu có ai bỏ qua cơ hội tốt như thế chứ, sau khi Lục Ly vừa luyện hóa xong hai cây thần dược đó, lập tức có bốn năm người lao về phía hắn.
Vù.
Một bóng người còn nhanh hơn cả bọn họ, hắn còn gầm lên:
- Chư vị, cho ta cơ hội rửa nhục đi!
Mọi người bỗng chốc nhìn qua, mới thấy thì ra đó là Quan Thiên Thu. Quan Thiên Thu chữa thương một lúc rồi bây giờ mới bình phục trở lại, nhưng trông có vẻ vẫn chưa khỏi hẳn.