Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3633 - Chương 3620: Nhân Lúc Ngươi Bệnh

Bất Diệt Long Đế Chương 3620: Nhân lúc ngươi bệnh

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Quan Thiên Thu rất nổi tiếng, có ba người thấy hắn xuất hiện thì dừng lại, hai người kia thì có vẻ không tín nhiệm Quan Thiên Thu lắm, một người lên tiếng nói:

- Quan huynh, bây giờ huynh có ổn không đấy?

Vết thương của Quan Thiên Thu còn chưa lành, người này sợ Quan Thiên Thu đấu không lại Lục Ly, để Lục Ly thăng cấp thành công. Hơn nữa, Quan Thiên Thu còn bị Thất Thái Lưu Ly của Lục Ly trấn áp trước đó, lỡ như lần này lại bị trấn áp thì sao.

- Ninh huynh, tin ta!

Quan Thiên Thu nghiêm túc gật đầu, Ninh công tử này suy nghĩ một chút mới dừng lại, nể mặt Quan Thiên Thu. Nhưng có một người khác lại chẳng hề cho chút thể diện, ngược lại chế nhạo nói:

- Quan công tử, ngươi nên tiếp tục chữa thương đi. Trận này ngươi không cần ra tay. Đừng lo... Ta sợ sẽ không hợp tác với hắn, cố ý châm chước.

Ý tứ của người này quá rõ ràng, Quan Thiên Thu và Lục Ly đã từng hợp tác với nhau nên hắn không tin tưởng Quan Thiên Thu, nếu Quan Thiên Thu cố tình châm chước để Lục Ly thắng thì bọn họ sẽ mất thêm một vị trí.

- Ha ha ha ha!

Quan Thiên Thu cười nói:

- Liễu huynh, yên tâm đi, ta lấy danh dự nhà họ Quan ra đảm bảo, lần này ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực, xin Liễu huynh cho Quan mỗ chút thể diện.

Quan Thiên Thu đã nói như vậy rồi, người đối diện đó cũng không muốn làm phật ý Quan Thiên Thu. Một điểm nữa là vết thương của Quan Thiên Thu vẫn chưa khỏi, dù có thắng được Lục Ly vào được trận sau, nhưng trận sau sẽ càng khó đánh hơn, đối với bọn họ mà nói cũng là một cơ hội.

Cuối cùng, Quan Thiên Thu tiến vào trường đấu võ, dược lực của thần dược mới luyện hóa và đan dược trị thương Lục Ly uống đã lan khắp toàn thân, chỉ là khiến lớp da không chảy máu nữa thôi, còn vết thương thì chưa khỏi được bao nhiêu.

Hắn mở mắt ra nhìn Quan Thiên Thu đang đứng đối diện, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt mờ nhạt. Trước trận chung kết, Quan Thiên Thu còn mở tiệc chiêu đãi hắn, xưng huynh gọi đệ với hắn, cơ mà bây giờ ngoảnh lại đã muốn đối phó hắn rồi?

Trên mặt Quan Thiên Thu không chút e dè, sau khi hắn tiến vào thì chắp tay, sau đó truyền âm nói:

“Lục huynh, ngươi tự nhận thua đi, ngươi bị thương nặng lắm rồi, không phải là đối thủ của ta đâu.”

Lục Ly cười nói:

- Quan huynh, vết thương của ngươi cũng chưa bình phục, nếu cứ liều như thế này, rất có thể cả hai sẽ đều thiệt, đến lúc đó, chắc chắn ngươi cũng không cách nào thăng cấp được. Hay là vậy đi… chúng ta làm một giao dịch, ta trả đế binh cho ngươi, ngươi để ta đi thăng cấp, thấy thế nào?

- Ha ha!

Quan Thiên Thu lắc đầu cười khẩy:

- Lục huynh, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Đối với ta mà nói, thân phận đệ tử Thiên Đế Tông càng quan trọng hơn, một món đế binh không cần cũng được. Nếu để ngươi thăng cấp, Quan Thiên Thu ta sau này làm sao còn chỗ đứng ở Vô Tận Thần Khư này được, chuyện này hay là đừng nhắc nữa!

- Sai rồi!

Lục Ly muốn kéo dài thời gian để thân thể hắn hồi phục, cho nên hắn nhẫn nhịn truyền âm nói:

“Quan huynh, ngươi phải nghĩ như vầy, ta thăng cấp rồi vẫn còn ba vị trí, sau khi ngươi có được đế binh, chiến lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều, bây giờ cường giả còn lại không nhiều nữa, cơ hội của ngươi càng lớn hơn.”

- Ha ha!

Quan Thiên Thu lắc đầu nói:

- Lục huynh đệ, không cần nói nhiều nữa, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng có nhận thua hay không, không nhận thua thì ta ra tay đấy.

Sao Lục Ly có thể nhận thua được?

Khó khăn lắm hắn mới thắng được bốn trận liên tiếp, nhìn thấy thắng lợi đang tỏa sáng, cho dù chết hắn cũng sẽ không nhận thua. Hắn nghiến răng đứng dậy nói:

- Đến đi, cho dù chết, cũng phải cho ta chết một cách minh bạch.

Lục Ly còn sá gì nữa, Quan Thiên Thu đã muốn chiến như thế, thế thì hắn sẽ quyết chiến đến cùng, cho dù thua cũng sẽ không để Quan Thiên Thu được thỏa chí. Nhưng trải qua trận đấu vừa rồi, coi như hắn cũng có thêm một con át chủ bài, lửa trong Thất Thái Lưu Ly Tháp rất hung bạo, nếu có thể cho Quan Thiên Thu thử một chút, sợ là Quan Thiên Thu cũng ngủm mất.

Trước đây Quan Thiên Thu đã từng chiến đấu với Lục Ly, trận chiến vừa rồi hắn cũng đã xem, tất cả át chủ bài của Lục Ly dường như đều đã dùng hết trong trận chiến vừa rồi, cho nên, tuy bây giờ vết thương hắn vẫn chưa hồi phục, nhưng vẫn rất có lòng tin.

Hắn biết rõ Lục Ly có một nhược điểm chí mạng, chính là không thể tấn công từ xa, ngoại trừ Thất Thái Lưu Ly, những đòn tấn công khác đều không đáng lo. Tòa tháp đó cũng không thể bay quá xa, Lục Ly không chế không tốt, chỉ cần cẩn thận một chút, không để Thất Thái Lưu Ly Tháp đến gần thì sẽ không bị uy hiếp gì cả.

Hiện tại Lục Ly đang bị thương, nội thương ngoại thương chồng chất lên nhau, chỉ cần hắn tấn công từ xa, có thể dễ dàng làm cho Lục Ly bị thương nặng, đến lúc đó chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua.

Hắn cũng làm như vậy, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, phóng ra một loại chân ý hệ phong. Gió giữa không trung ngưng tụ về phía hắn, xuất hiện những con dị thú, những con dị thú đó trông có vẻ rất giống thực thể, khí tức kinh người, từng con dị thú gầm rú lao về phía Lục Ly.

- Căng rồi đây!

Quan Thiên Thu không hổ là một trong những người mạnh nhất lần này, cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, Lục Ly nhìn thấy hắn giải phóng dị thú tấn công tầm xa thì khá là đau đầu.

Tương tự, hắn cũng cho Huyết Linh Nhi từ dưới đất xông lên, muốn bố trí một thần văn ở đó, giam giữ Quan Thiên Thu lại. Đồng thời hắn điều khiển Thất Thái Lưu Ly Tháp bay đến, ý đồ tiếp cận Quan Thiên Thu. Chỉ cần tiếp cận được Quan Thiên Thu, mặc kệ là hút hắn vào trong, hay là phóng hỏa đều có thể thắng.

Quan Thiên Thu đã bị thua một lần, sao hắn có thể lại mắc sai lầm tương tự được chứ? Thân hình hắn hóa thành làn gió, không ngừng lướt đi, hắn cũng đã sớm tìm hiểu về Huyết Linh Nhi này rồi. Ở đây thần niệm không bị khống chế, cho nên nhất cử nhất động của Huyết Linh Nhi đều có thể tra xét được.

Ầm ầm ầm.

Bên này, Lục Ly giải phóng ra Vô Vọng Thần Phù và kiếm mang đánh vỡ từng con dị thú được tạo thành từ gió đó, mỗi khi tung đòn tấn công, Lục Ly đau đớn vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment