Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bây giờ trên người hắn toàn là vết thương, muốn giải phóng đòn tấn công chắc chắn phải tập trung thần lực, nếu cơ thể hoạt động, tất nhiên sẽ đụnh chạm đến vết thương.
Ầm ầm ầm!
Bởi vì bị thương, tốc độ phản ứng của hắn đương nhiên giảm đi rất nhiều, hơn nữa tốc độ ngưng tụ dị thú của Quan Thiên Thu quá nhanh, hắn không thể đánh trả. Rất nhiều dị thú đang nổ tung ở phạm vi gần hắn, gây ra một làn sóng xung kích mạnh, khiến chấn thương của hắn càng thêm trầm trọng.
Mặc dù cơ thể hắn có khả năng tự phục hồi rất mạnh, hắn cũng đã luyện hóa thần dược, nhưng muốn vết thương hồi phục thì cần phải có quá trình, phải có thời gian. Bây giờ Quan Thiên Thu không cho hắn thời gian, kết quả là vết thương của Lục Ly không ngừng ác hóa, càng ngày càng nặng...
Chiến thuật của Quan Thiên Thu rất phù hợp, hắn không tung ra đòn tấn công nào, chỉ là không ngừng lướt quanh Lục Ly, tránh né Thất Thái Lưu Ly Tháp và Huyết Linh Nhi, sau đó liên tục giải phóng ra dị thú hệ phong.
Hắn không cần dị thú đánh trúng Lục Ly, chỉ cần nổ tung xung quanh Lục Ly, sóng xung kích không gian sẽ tiếp tục làm thương tích của Lục Ly thêm trầm trọng. Lúc Lục Ly bị thương nặng đến mức tay cũng không nhấc lên nổi, đương nhiên Lục Ly sẽ không thể làm được gì nữa cả.
Thất bại của Mông An khiến Quan Thiên Thu đặc biệt cảnh giác, tinh thần hắn căng thẳng, Lục Ly có bất kỳ hành động lạ nào cũng không qua khỏi tầm mắt của hắn. Chỉ cần không để Thất Thái Lưu Ly Tháp và Lục Ly có cơ hội đến gần mình, thì hắn có thể thắng chắc rồi.
Sở dĩ hắn ra sân, thứ nhất là để chiếm được lợi, đánh bại Lục Ly có lẽ sẽ không hao phí quá nhiều tinh lực của hắn, đánh bại Lục Ly rồi đồng nghĩa nắm chắc được chiến thắng trong tay.
Ngoài ra còn một điều nữa, hắn muốn xem thử có thể tìm được cơ hội cướp đế binh về được hay không, điều thứ ba đương nhiên là muốn rửa nhục, trước đó bị Lục Ly trấn áp, khiến danh tiếng hắn tan tành, hắn muốn đoạt lại vinh quang đó, rửa mối nhục này.
Cho nên trong trận chiến này, hắn phải hết sức cẩn thận, chỉ có thể thắng chứ không thể bại!
Trong lòng Lục Ly rất lo lắng, cũng rất bất lực, hắn đã thử nhiều cách, Thánh Hoàng Chi Nữ cũng được phái ra rồi, muốn cố gắng đến gần, còn nhờ Huyết Linh Nhi bố trí mấy cái thần văn. Đáng tiếc là chỗ này quá rộng, thần văn cũng vô ích, Quan Thiên Thu lại rất cẩn trọng, căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Thương thế của hắn càng lúc càng nặng, máu trong miệng nôn ra càng ngày càng nhiều, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, thân thể vẫn còn run rẩy, nhưng hắn vẫn chưa thể bỏ cuộc.
Sau nửa nén hương, Lục Ly đã bị trọng thương rồi, nếu tiếp tục đánh thì chỉ có thể chết dần thôi. Hắn bất lực thở dài, truyền âm đến Huyết Sát Hoàng:
“Sát Hoàng tiền bối, ta hết cách rồi, chỉ đành cầu xin người giúp ta, ta phải vào được Thiên Đế Tông.”
Cầu cứu Huyết Sát Hoàng chính là cách trong lúc hết cách, con người hắn không đến đường cùng sẽ không cầu xin người khác. Lúc này hắn đã tài hèn sức mòn rồi, chỉ còn biết hạ mình cầu xin người khác, đây cũng chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
“Ta không thể giúp ngươi.”
Huyết Sát Hoàng truyền âm đến khiến cho Lục Ly hoàn toàn tuyệt vọng, Huyết Sát Hoàng giải thích:
“Trên đó có năm đế cấp, chỉ cần ta hành động, bọn họ sẽ lập tức phát hiện ra. Không biết có nhắm vào ta hay không, chí ít… là ngươi cũng đã phạm quy, sẽ bị phán là gian lận, ngươi sẽ hoàn toàn mất hết tư cách.”
Lòng Lục Ly chùng xuống, hắn nghĩ lại biết Huyết Sát Hoàng không phải là đang tìm cớ, năm đế cấp bên trên vẫn luôn quan sát mấy chiến trường, bất kỳ biến động nhỏ nào cũng không thoát khỏi tầm mắt bọn họ. Một khi Huyết Sát Hoàng ra tay, tàn hồn mạnh mẽ như thế sao có thể che giấu được mắt họ?
Mặc dù Lục Ly không biết dùng tàn hồn trợ giúp có bị tính là gian lận hay không, nhưng đây không phải là sức mạnh của hắn, nhiều công tử như thế nhà nào mà không có tàn hồn lão tổ để lại chứ? Nếu không tính là gian lận, thì ai ai cũng có thể lợi dụng tàn hồn của lão tổ để tấn công rồi.
- Thôi bỏ vậy!
Lục Ly thở dài một hơi, hắn đã cố gắng hết sức, thất bại là do số trời định rồi, không phải hắn không muốn liều, mà vốn dĩ không có cơ hội.
Lúc này trong lòng hắn ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, chuẩn bị chống cự một lúc thì nhận thua là xong. Trong đầu hắn lóe lên từng suy nghĩ, phân tích đủ loại sát chiêu thần thông của hắn, xem thử có thần thông nào có thể phá vỡ thế cục này không,
“Ài, nếu có thể hiểu thấu bí thuật linh hồn đó của ta, may ra còn một tia cơ hội.”
Lục Ly có hơi tiếc nuối, hắn đã lĩnh hội được bí thuật linh hồn cách đây một thời gian, nhưng đáng tiếc là lại mắc kẹt ngay gần đến đích, nên không thể đạt thành. Theo miêu tả, bí thuật linh hồn là một bí thuật rất bá đạo, có thể ngưng tụ linh lực thành một luồng gió, tấn công linh hồn của kẻ địch từ xa ngàn dặm, giết người trong vô hình, sức tấn công của nó cũng vô cùng hung hãn.
- Gió.
Lục Ly lúc này mới sững sờ, xung quanh hắn đều là dị thú, những dị thú này đều có sức mạnh ngưng tụ từ gió mà nhỉ?
Hắn nhìn đám dị thú xung quanh, lúc này linh hồn khẽ nhói lên, có chút cảm giác mông lung, giống như sắp phá vỡ một tầng giấy mỏng manh, nhìn thấy được khung cảnh bị chắn phía sau nó.
Vậy mà lúc này hắn mới đột nhiên ngộ ra!
Vấn đề là – lúc này tứ phương tám hướng đều là dị thú, làm gì có thời gian để hắn lĩnh ngộ? Trong lúc tinh thần hoảng loạn, cũng không ngừng giải phóng kiếm mang và Vô Vọng Thần Phù tấn công đám dị thú đó.
Ầm ầm ầm.
Ba con dị thú gầm lên, tấn công về phía Lục Ly, Lục Ly lập tức bị đánh bay ra ngoài, một cánh tay bị nổ tung. Cả người Lục Ly lăn lộn dưới đất, đôi mắt nhắm chặt, dường như sắp ngất đi.
- Dịch chuyển hắn ra ngoài đi, hắn đã hôn mê rồi, hắn thua rồi!
Vũ Đế phía trên cong môi nói. Một vị trưởng lão đang định điều khiển thần văn đưa Lục Ly ra ngoài, nhưng Nhuế Đế đã xua tay nói:
- Chờ đã, hắn không phải hôn mê, mà là... đã lĩnh ngộ.