Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly thật sự đã lĩnh ngộ rồi, lúc này hắn buộc chính mình phải quên đi tất cả, cho dù có bị giết hắn cũng chịu. Hắn cố gắng chọc thủng lớp giấy đó, để có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, bí thuật linh hồn mới có thể thành công.
Giác ngộ một lúc, hơn cả tu luyện vạn năm!
Cơ hội lĩnh ngộ rất hiếm có, ước chừng một giờ lĩnh ngộ có thể so với tu luyện trăm năm. Chính vì vậy mà Lục Ly không quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể lĩnh ngộ thành công, cho dù hắn có bị thương nặng, cũng vẫn có cơ hội lật kèo. Đương nhiên, nếu Quan Thiên Thu bất chấp mọi thứ, hắn cũng có thể sẽ bị giết ngay.
Quan Thiên Thu không hạ độc thủ, sau khi hắn thấy Lục Ly hôn mê, cả người lập tức lao về phía Lục Ly, ánh mắt nhìn chằm chằm đế binh trong tay hắn. Đây chính là trấn tộc chi bảo của gia tộc bọn họ, tuy lúc này là có ý cường đoạt, truyền ra ngoài danh tiếng sẽ không hay, nhưng Quan Thiên Thu cũng không để tâm nhiều như vậy nữa.
- Vù.
Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lục Ly, cầm đế binh trong tay, vẻ mặt như trút được gánh nặng, lấy lại được đế binh rồi, bất luận lần này có thể trở thành đệ tử Thiên Đế Tông hay không, chí ít cũng không bị tổn thất quá lớn.
- Ể.
Hắn đã sớm phát hiện có gì đó không ổn, bởi vì Lục Ly vẫn chưa bị đưa ra ngoài? Lục Ly không phải đã hôn mê rồi sao? Theo quy định của cuộc thi đấu võ, hôn mê thì phải bị đưa ra ngoài, bị loại thẳng.
Lục Ly không bị dịch chuyển ra ngoài, điều này có nghĩa là hắn chưa bị loại? Một tia dữ dội lóe lên trong mắt hắn? Lục Ly đã thành như thế này rồi mà vẫn không bị dịch chuyển ra ngoài, lẽ nào là muốn hắn phế Lục Ly luôn sao?
Quy định không được phép giết người, nhưng không nói không được phế người đó, Quan Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay sáng lên, kiếm mang lóe sáng, đâm vào bụng dưới của Lục Ly. Hắn định phế bỏ thần đan của Lục Ly, như thế chí ít Lục Ly sẽ không có sức uy hiếp quá lớn, hơn nữa, Lục Ly cũng sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào tham gia trận chiến.
Bịch.
Kiếm mang đánh vào bụng dưới của Lục Ly, âm thanh nặng nề vang lên, da bụng dưới của Lục Ly nứt ra, nhưng kiếm này chỉ xuyên qua da, không có đâm lủng bụng dưới của Lục Ly.
- Hừ.
Quan Thiên Thu tức giận, lại tung ra mấy kiếm, liên tục tấn công vào bụng dưới của Lục Ly, vết thương ở bụng dưới của Lục Ly càng lúc càng nghiêm trọng. Nếu đâm thêm vài nhát nữa, ước chừng có thể xuyên qua, lúc đó thần đan chắc chắn sẽ bị nổ tung.
Nhưng lúc này Quan Thiên Thu đã dừng lại, chém ra nhiều kiếm như vậy mà Lục Ly không có phản ứng gì, hắn nghi ngờ là Lục Ly đã hôn mê, đã hôn mê rồi sao không đưa hắn ra ngoài?
Trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn hét lớn:
- Cốc trưởng lão, ta muốn hỏi, tại sao Lục Ly không bị loại?
Không chỉ Quan Thiên Thu, mà những người bên ngoài, cùng những người vây xung quanh xem cũng không hiểu, Lục Ly bị thương như thế này, cũng hôn mê rồi, tại sao lại không đưa ra ngoài? Lẽ nào muốn Quan Thiên Thu giết Lục Ly sao?
Giọng của Cốc trưởng lão vang lên bên tai mọi người:
- Bởi vì hắn không có hôn mê, cũng không nhận thua, cho nên theo quy định, ta không thể dịch chuyển hắn ra ngoài.
- Sao? Không hôn mê?
Mọi người có chút bối rối, còn Quan Thiên Thu thì hai mắt co rút lại, cả người đằng đằng sát khí. Hắn trầm tư một lát, thân hình lao tới như một cơn gió, binh khí trong tay nặng nề đâm vào bụng Lục Ly. Mặc kệ tình huống như thế nào, phải phế thần đan của Lục Ly đã, như thế ít ra sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
- Ầm.
Một kiếm này của Quan Thiên Thu đầy uy lực, hơn nữa còn giải phóng chân ý hệ kim, sức tấn công vô cùng hung bạo, bụng dưới của Lục Ly bị đâm xuyên qua.
Bụng dưới bị xuyên thủng, nhưng hai mắt Lục Ly vẫn chưa mở ra, nhưng mà thần đan của Lục Ly đã cứng rắn đến mức không bị kiếm xuyên qua. Quan Thiên Thu không chút do dự, cầm trường kiếm trong tay đâm liên tục, không ngừng tấn công thần đan của Lục Ly.
Lục Ly bất động như người chết, mặc cho Quan Thiên Thu liên tục tấn công thần đan của hắn, bên ngoài có người lộ vẻ không nhịn nổi, Lục Ly đã như thế này rồi, vậy mà còn ra tay nặng vậy.
- Ầm.
Thần đan của Lục Ly cuối cùng cũng nổ tung, Quan Thiên Thu như trút được căng thẳng, thấy Lục Ly vẫn chưa được đưa ra ngoài, hắn cau mày, định chặt đứt tay chân của Lục Ly, như thế, Lục Ly sẽ không còn chút uy hiếp nào nữa.
Lúc này, hai mắt Lục Ly mở ra, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, giống như một con dã thú đang chọn người để ăn thịt, ánh mắt nhìn thấy Quan Thiên Thu trong lòng lại rung lên một trận.
- Ầm.
Gần như lúc đó, ánh mắt của Lục Ly sáng lên, tỏa ra hai luồng sáng màu xanh lạnh lẽo, bỗng chốc thu vào trong mắt Quan Thiên Thu.
Quan Thiên Thu kinh hãi, cả người lùi lại, đồng thời cũng nhanh chóng nội thị linh hồn. Linh hồn của hắn không phải là mạnh lắm, không thì trước đây cũng sẽ không bị Hào Giác ảnh hưởng.
- Linh hồn này tấn công lạ quá!
Hắn nhanh chóng nhận ra vấn đề, linh hồn đó tấn công giống như một con độc xà, xuyên vào linh hồn của hắn. Yêu Hồn của hắn muốn thôn tính nó, nhưng linh hồn đó cứ trơn trượt giống như con cá trạch vậy, Yêu Hồn của hắn khó mà đuổi theo.
- Ầm.
Đôi mắt Lục Ly không ngừng lóe ra ánh sáng xanh lục, đằng kia sau khi luồng sáng thứ ba của Quan Thiên Thu cũng đã chui vào trong người hắn, cơ thể cũng không cử động nữa. Năng lượng ba linh hồn đang tấn công hắn, Yêu Hồn của hắn không chống cự được, hắn cũng chỉ có thể dốc toàn lực bảo vệ linh hồn, nếu không linh hồn hắn sẽ vỡ nát.
- Ầm!
Lục Ly liên tục tung ra đòn đánh linh hồn, hiện tại hắn bị thương rất nặng, linh hồn cũng rất yếu, nhưng hắn không lo nhiều như vậy nữa, dù hắn có thua cũng không để Quan Thiên Thu dễ chịu.
- Ầm!
Hắn thấy Quan Thiên Thu không nhúc nhích nữa, liền truyền âm cho Huyết Linh Nhi, để Huyết Linh Nhi điều khiển Thánh Hoàng Chi Nữ đưa Thất Thái Lưu Ly Tháp đến. Đợi Thất Thái Lưu Ly Thái bay tới, Lục Ly tức giận hét lên:
“Quan Thiên Thu, ngươi xong đời rồi!”