Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không ngoài ý muốn, tất cả đều trở thành cường giả, chí ít có thể trở thành chuẩn đế, may mắn hơn nữa có thể trở thành Đại Đế cũng không phải chuyện khó.
Bọn họ sẽ cho tất cả đệ tử rất nhiều tài nguyên, tài nguyên cũng không phải vô cùng vô tận, đương nhiên sẽ không hoang phí tài nguyên cho những người dư thừa.
Bản thân đệ tử ký danh là kẻ thất bại, là sản phẩm sau khi đào thải. Dù có mạnh đến đâu, tài giỏi đến đâu thì kẻ thất bại vẫn là kẻ thất bại, sẽ không có ai thèm đếm xỉa đến một kẻ thất bại, đa phần ánh mắt của những nhân vật lớn trong môn phái chỉ chú ý đến những đệ tử chính thức mà thôi.
- Ngươi đi xuống trước đi, ta nghỉ ngơi một lát!
Nghĩ đến đây, Lục Ly có chút kinh ngạc, chạy đến Thiên Đế Tông xa xôi, liều mạng như thế, hắn đang ở rất gần mục tiêu rồi, nhưng không ngờ cuối cùng lại thất bại, chỉ nhận được một giải thưởng an ủi.
Ở trên Thiên Đế Phong này ba năm, học hỏi sức mạnh của Thiên Đế đệ nhất tông, rồi lại bị đuổi đi một cách chua xót? Đây không phải là cái kết mà hắn muốn.
- Cũng là ta nghĩ quá nhiều rồi…
Một lúc sau, Lục Ly cười khổ, chiến lực của hắn vừa vặn có thể lọt vào chung kết, suýt chút nữa lọt vào tốp mười đã là may mắn lắm rồi. Đổi lại là người khác, sợ là còn không vào được bán kết, hắn nên hài lòng rồi.
Lục Ly có một số công pháp đặc biệt, nhưng cảnh giới của hắn có khuyết điểm, nền tảng quá yếu cũng là một vấn đề rất lớn, khi cảnh giới của hắn thấp, có lẽ những thứ này sẽ không thành vấn đề với hắn. Nhưng khi đối mặt với cường giả thật sự, đôi khi những vấn đề này có thể gây tử vong.
Lục Ly suy nghĩ lung tung một hồi, luyện chế ra một ít đan dược, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Lần này ngủ hết ba ngày mới tỉnh lại, vết thương trên người Lục Ly đã cơ bản lành lại, chỉ còn thần đan vẫn chưa ngưng tụ xong.
Trước đây Lục Ly cũng đã bị phế thần đan một lần, lần ngưng tụ này coi như cũng có kinh nghiệm, hắn lật tìm thần dược trong nhẫn không gian, vừa hay tìm thấy được một loại thần dược có thể ngưng tụ thần đan.
Hắn cũng không đến Thiên Đế Phong nữa, cứ bế quan trong phòng, hồi phục thần đan trước, khôi phục sức chiến đấu rồi mới tính. Không có thần lực, không thể thi triển nhiều thần thông, cũng không thể sử dụng đế binh.
Bởi vì trước đó hắn đã từng ngưng tụ thần đan, Lục Ly cũng coi như rất có kinh nghiệm, cho nên lần này hắn đã ngưng tụ rất nhanh, chỉ cần bảy tám ngày là Lục Ly đã có thể ngưng tụ thành công thần đan.
Thần đan vừa ngưng tụ hoàn toàn không có chút thần lực nào, thần lực mà Lục Ly tích lũy được khá nhiều trước đó đã hoàn toàn mất hết, hắn phải tu luyện thần lực ba ngày sau mới xuất quan.
- Làm phiền đưa ta đến Thiên Đế Phong!
Lục Ly bước ra nói với thị nữ, thị nữ lắc đầu nói:
- Xin lỗi công tử, Thiên Đế Phong không phải nơi những hạ nhân như bọn ta có thể đến. Nơi đó có một truyền tống trận, ngươi khởi động truyền tống trận thì có thể trực tiếp đến bên dưới Thiên Đế Phong.
- Được!
Lục Ly cũng không do dự nhiều, sải bước đi đến truyền tống trận bên ngoài, truyền tống trận đó chỉ là một truyền tống trận đơn giản, hắn có thể dễ dàng khởi động.
Một tia bạch quang lóe sáng, Lục Ly tới được phía dưới một ngọn núi lớn, hắn đang đứng ở trong một quảng trường. Quảng trường không lớn lắm, trên đó có một bức tượng, là một lão giả mặc áo tơi, tay cầm cần câu, bức tượng sống động như người thật.
Lục Ly nhìn về phía ngọn núi, thấy trên ngọn núi này đâu đâu cũng là thành lũy, nhưng chỉ là thành lũy kiểu nhỏ, giống như những đóa hoa mai, rơi lả tả khắp đỉnh núi này.
Đỉnh núi có sương mù mờ ảo, ở đây linh khí của trời đất vô cùng dày đặc, vì vậy cây cối hoa lá ở đây tươi tốt lạ thường, như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Không có quân đội trong quảng trường, chỉ có một mái đình, trong đình có một lão giả, lão già bày một tàn cục, Lục Ly đi tới, lão ta cũng chẳng để tâm tới.
Ở chỗ này, Lục Ly cũng không dám kiêu ngạo, hắn thành thật bước tới, cúi đầu nói:
- Lục Ly bái kiến đại nhân!
Lão giả ngẩng đầu nhìn Lục Ly, xua tay nói:
- Lên núi đi, chỉ có thể đi đường nhỏ để lên núi, không được nhìn lung tung, không được dò xét lung tung, không được đi lung tung, nếu không chết thì đừng có trách ta. Đi đến sườn núi tìm một tòa thành di động lớn nhất, Cốc trưởng lão đang ở đó. Ngoài ra, đừng gọi ta là đại nhân, gọi ta là quỷ lão đầu được rồi.
- Cám ơn quỷ lão đầu đại nhân.
Lục Ly lại chắp tay, sau đó nhìn lại ngọn núi này, phân biệt kỹ đường đi, hắn nhớ rất rõ lời của quỷ lão đầu. Trong ngọn núi này có ít nhất mấy trăm tòa thành, chắc chắn đều là nơi ở của cường giả trong Thiên Đế Tông. Một đệ tử ký danh như hắn, nếu dám làm loạn sợ là mình chết như thế nào cũng không biết.
Hắn đi dọc theo con đường nhỏ, không dám nhìn xung quanh, không dám đi lung tung, cũng không dám dùng thần niệm dò thám, thành thật mà từng bước từng bước đi về phía sườn núi. Đi một hồi, đi qua mấy chục tòa thành nhỏ, hắn cũng không dám nhìn vào. Sau khi rẽ vào một góc, phía chính diện có một toàn thành, hắn vô thức liếc qua thì thấy một lão giả đang ngồi dưới gốc cây lớn đằng kia. Lão giả có mái tóc đỏ rực, đôi mắt lồi và bộ râu quai nón, tuy không để lộ khí tức nhưng thoạt nhìn là một cường giả.
- Vũ Đế!
Lục Ly quen biết người này, không ngờ Vũ Đế lại sống ở chỗ này? Khi hắn nhìn sang, Vũ Đế chỉ hơi ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, Lục Ly trong lòng chợt rùng mình, dự cảm không lành.
- Tiểu tử, lại đây!
Vũ Đế đột nhiên ra hiệu, Lục Ly chỉ có thể gồng mình đi về phía Vũ Đế, đến bên cạnh Vũ Đế thì chắp tay nói:
- Đệ tử tham kiến Vũ Đế đại nhân.
- Vết thương khỏi rồi sao? Thần đan cũng đã ngưng tụ lại, tốc độ nhanh đấy!
Vũ Đế trên mặt mang theo ý cười, nhưng nhìn thế nào cũng có chút dữ tợn đáng sợ, lão ta giống như một ông chú quái lạ nhìn thấy người đẹp, lão ta mỉm cười nói:
- Vừa hay chỗ lão phu thiếu một hạ nhân, ngươi đi nói với Cốc trưởng lão một tiếng, ba năm này đi theo lão phu đi.