Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3639 - Chương 3626: Diêm La Sơn

Bất Diệt Long Đế Chương 3626: Diêm La Sơn

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Tim Lục Ly chợt chùng xuống, có cảm giác rơi vào nanh vuốt quỷ, Vũ Đế này không phải bị long dương đó chứ?

Vũ Đế luôn có thành kiến với Lục Ly, không chỉ đơn thuần nhìn Lục Ly là thấy không thoải mái, mà còn có một chút chút liên quan đến Nhuệ Đế. Lão ta và Nhuệ Đế cứ luôn bất hòa, Nhuệ Đế xem trọng Lục Ly, đương nhiên lão ta sẽ ghét Lục Ly. Ngoài ra còn vì chuyện của Quan Thiên Thu mà khiến Vũ Đế càng thêm chán ghét.

Chẳng lạ gì!

Vũ Đế bảo Lục Ly đi theo lão ta, chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Đại Đế này thu nhận đệ tử thân truyền có chút khác biệt, Lục Ly đi theo Vũ Đế thì chỉ làm một hạ nhân, Vũ Đế rõ ràng là không có ý tốt.

Lục Ly cảm nhận được ý đồ xấu của Vũ Đế, nhưng hắn có thể làm gì được chứ? Hắn dám làm trái ý của Vũ Đế sao? Hắn chỉ có thể mỉm cười chắp tay, đi về phía sườn núi.

Hắn nhanh chóng tìm được tòa thành bảo lớn nhất, tòa thành bảo này rất dễ tìm, phía trước có một quảng trường lớn, bên ngoài còn có hai con dị thú canh giữ, bên trên cửa thành có viết chữ “Trưởng Lão Đường”, bên ngoài có hai quân sĩ đứng canh.

- Dừng lại!

Lục Ly đi tới, quân sĩ cản Lục Ly lại, Lục Ly vội chắp tay đáp:

- Tại hạ Lục Ly, là đến tìm Cốc Trưởng Lão.

- Ồ, là đệ tử ký danh kỳ này à?

Một quân sĩ xua tay nói:

- Đi theo ta!

Quân sĩ dẫn Lục Ly tiến vào tòa thành, bên trong có một đại điện, còn có bảy tám hành lang, quân sĩ dẫn Lục Ly bước vào một hành lang, rẽ qua một khúc cua, cuối cùng tiến vào một đại điện.

Cốc Trưởng Lão đang ở bên trong, thấy Lục Ly bước vào, lão ta vẫy tay bảo trung sĩ lui xuống, Lục Ly hành lễ nói:

- Đệ tử Lục Ly, tham kiến Cốc Trưởng Lão.

- Ngươi không phải đệ tử chính thức, cho nên ngươi không được gọi mình là đệ tử!

Cốc Trưởng Lão nghiêm khắc chỉnh lại lời của Lục Ly, Lục Ly cười khổ một tiếng, Cốc Trưởng Lão ném một miếng ngọc phù từ trong tay ra nói:

- Đây là ngọc phù thân phận của ngươi, ngươi ra ngoài đợi đi, lát nữa ta sẽ cho người sắp xếp cho ngươi. Ba năm nay ngươi cố gắng mà tu luyện cho tốt, nỗ lực thăng cấp, chỉ cần thông qua ba tầng khảo nghiệm, ngươi sẽ có cơ hội trở thành đệ tử chính thức của Thiên Đế Tông ta.

- Ba tầng khảo nghiệm?

Lục Ly âm thầm bĩu môi nhưng không có thể hiện ra ngoài, mà cười khổ nói:

- Cốc Trưởng Lão, vừa rồi ta đi được nửa đường, ngang qua một thành bảo, nhìn thấy Vũ Đế ở đó nói lão ta đang thiếu một hạ nhân, bảo ba năm nay ta hãy đi theo lão ta.

- Vũ Đế?

Cốc Trưởng Lão hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Lục Ly có chút thương cảm, xua tay nói:

- Vũ Đế đã mở lời rồi, vậy ba năm nay ngươi cứ theo lão ta đi, Lục Ly… ta tặng ngươi một câu, người chịu được cái khổ nhất trong những cái khổ ắt mới thành nhân, đừng bị những thứ phù du che mắt, kiên trì đến cùng rồi sẽ có ngày mây rẽ hiện trăng thanh, ngươi đi đi.

Nội tâm Lục Ly như thắt lại, lời này của Cốc Trưởng Lão càng khiến hắn khó xử, Cốc Trưởng Lão cũng đã nói như thế rồi, hắn qua đó e là sẽ bị Vũ Đế chơi chết mất?

- Hừ!

Trong lòng Lục Ly lóe lên một tia lệ khí, nếu như Vũ Đế thật sự dám dày vò hắn, thì chức đệ tử ký danh Thiên Đế Tông này hắn không dám đảm nhận nữa, Vũ Đế không thể vô duyên vô cớ giết chết hắn đâu nhỉ?

Hắn lui khỏi đại điện, bên ngoài đã có một vị Lĩnh Chủ đợi sẵn, đưa cho Lục Ly một cái nhẫn không gian, nói:

- Đây là phúc lợi của đệ tử ký danh, mỗi năm ngươi có thể đến tìm ta lãnh một lần. Bên trong cũng có tông quy của Thiên Đế Tông bọn ta, ngươi xem cho kỹ, nếu xúc phạm tông quy, sẽ trực tiếp bị xử chết.

Lĩnh Chủ nói xong thì trực tiếp rời đi, dường như nói nhiều thêm một câu với Lục Ly thì sẽ không còn bình tĩnh được, Lục Ly bất lực nhận những chiếc nhẫn không gian đó, theo con đường ban đầu xuống núi, đến tòa thành bảo đó.

Vũ Đế vẫn đang ngồi dưới tán cây lớn bên ngoài thành, thấy Lục Ly tới gần, hắn khẽ gật đầu nói:

- Đi theo lão phu thôi.

Vũ Đế tiến vào thành, Lục Ly ngoan ngoãn đi theo sau, trong thành bảo có một cổng dịch chuyển, thân ảnh của Vũ Đế lướt vào trong, Lục Ly vô cùng phiền não, nghiến răng bước vào trong, biến mất trong tòa thành bảo đó.

Trong một tòa thành khác ở sườn núi, Nhuệ Đế đang ngồi đánh cờ cùng Hằng Đế sau hậu viện, sau khi Vũ Đế đưa Lục Ly đến, Hằng Đế cười khổ nói:

- Vũ Đế đúng là quyết chí báo thù mà, Lục tiểu tử lần này sắp chịu khổ rồi. Nhuệ Đế à, sao ngươi không ra tay sớm hơn, dẫn tiểu tử đó đi theo ngươi?

Nhuệ Đế khẽ cười đáp:

- Ta không ra tay, tiểu tử này còn có thể sống, nếu thật sự đi theo ta, ngươi cảm thấy tiểu tử này có thể sống nổi không?

- Cũng phải…

Hằng Đế bưng chén trà lên nhấp một ngụm nói:

- Sợ là Vũ Đế hận tiểu tử này thấu xương, cũng không cần cái mặt già nữa, nếu ngươi bênh vực, ngược lại sẽ càng kích động Vũ Đế, đến lúc đó lão ta sẽ nghĩ mọi cách giết chết hắn.

- Cũng có lý!

Nhuệ Đế gật đầu thở dài:

- Làm tặc nghìn ngày thì dễ, phòng tặc nghìn ngày thì khó, ta có thể bảo vệ tên tiểu tử đó cả đời sao? Một đệ tử ký danh thôi mà, cho dù bị giết chết một cách âm thầm, trong tông môn cũng sẽ không nói gì. Suy cho cùng Thiên Đế Tông này vẫn là của những đại gia tộc bọn họ.

- Hay là… chúng ta cũng làm như bọn họ?

Hằng Đế suy nghĩ một hồi rồi đáp:

- Nghe nói Quan Thiên Thu khá thân thiết với Vũ Đế, Vũ Đế đã không nể mặt chúng ta, chúng ta cũng không cần nể mặt lão ta làm gì. Giở trò một chút với tên tiểu tử đó đủ khiến lão ta không chịu nỗi rồi.

- Ta không nhàm chán như vậy!

Nhuệ Đế lắc đầu nói:

- Cứ xem trước đã, xem thử Vũ Đế có làm gì quá đáng không, nếu không quá đáng thì thôi, cũng coi như là rèn luyện cho tên tiểu tử đó. Còn nếu làm lố thì là hoàn toàn không nể mặt của ta, đến lúc đó ta còn không ra tay sao, ta sẽ trực tiếp đánh chết tên Quan tiểu tử kia, coi thử Vũ Đế có thể làm gì được ta?

Bình Luận (0)
Comment