Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi vẫn là cái tính cách ấy!
Hằng Đế mỉm cười nói:
- Hoặc là không động thủ, động thủ rồi thì phải chết mới thôi, không chừa đường lui.
- Mấy người đi lên từ cơ hàn như bọn ta, đều có tính cách như thế!
Trong mắt Nhuệ Đế lộ ra một tia lạnh lùng:
- Không phải bọn ta không muốn chừa đường lui, có đôi lúc bọn ta không còn đường nào để đi. Nếu bọn ta không tàn nhẫn với kẻ địch một chút, thì đã sớm chết hàng trăm nghìn lần rồi.
- Cũng có lý!
Sau khi Hằng Đế đánh xuống một quân cờ, thì xua tay nói:
- Không nói chuyện này nữa, nói về đồ đệ bảo bối của ngươi đi, nha đầu Ngưng Tuyết đó là hạt giống tốt, vẫn còn chưa chúc mừng ngươi có được đồ đệ cưng. Nha đầu này rất thông minh, bồi dưỡng nó cho tốt, ta thấy đột phá cấp Đế không phỉa là chuyện khó.
- Quả nhiên là hạt giống tốt.
Nhuệ Đế đồng tình đáp:
- Tuổi trẻ, có thiên phú, thông minh, ngộ tính tốt, chỉ số tình thương cao. Mọi mặt đều không có vấn đề gì, duy chỉ có một vấn đề đó chính là sinh ra trong hào môn, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cũng không có nhiều kinh nghiệm sinh tồn trong hiểm cảnh, ngược lại ta cũng không xem trọng mấy. Cho dù đột phá được cấp Đế thì sao? Chiến lực mạnh được bao nhiêu?
- Trước đây ngươi cũng chưa từng chịu khổ, không có kinh nghiệm chém giết, bây giờ ngươi có thể từ từ bồi dưỡng.
Hằng Đế không phủ nhận, nói:
- Ngươi muốn nói là, các đệ tử hào môn đều có khuyết điểm như vậy, nhưng kiểm soát cả thế giới này vẫn là đệ tử hào môn, là những người sở hữu chiến lực mạnh nhất, đứng vững trên đỉnh phong, cũng chỉ là đệ tử hào môn. Cho nên ngươi đừng nghĩ về đệ tử hào môn tệ như thế, bọn họ có thể vẫn luôn kiểm soát thế giới, chứng tỏ bọn họ rất rõ nhược điểm của bản thân, cũng tự có cách thức riêng của mình.
- Có lẽ vậy…
Ánh mắt Nhuệ Đế dần trở nên mơ hồ, quân cờ giữ trên tay hồi lâu cũng không cách nào hạ xuống được, ánh mắt hắn nhìn Lục Ly biến mất trong thành bảo đó, thở dài:
- Có lẽ Vũ Đế đưa tên tiểu tử đó đến Diêm La Sơn, cũng không biết hắn có chịu đựng nỗi không đây? Đừng chỉ mới một lúc đã chết ở đó rồi đấy…
Đại bản doanh của Thiên Đế Tông không phải trong Thiên Đế Thành mà là ở một tiểu thế giới. Tiểu thế giới này đã trải qua vô số tế luyện thánh hoàng cường đại mới có thể trở thành một bảo địa siêu cấp, bên trong cũng có rất nhiều nơi kỳ dị.
Diêm La Sơn là một nơi kỳ lạ, còn được xếp tốp mười trong Thiên Đế Giới, nhưng mà, đối với cường giả mà nói thì nơi này chính là bảo địa, còn với đệ tử mà nói, thì nơi này chính là tuyệt địa.
Vũ Đế đưa Lục Ly tới đây, rõ ràng là có ý đồ xấu. Tuy không nói tới chuyện giết chết Lục Ly, chí ít cũng phải để Lục Ly chịu khổ ba năm. Một luồng sáng trắng lóe lên, sau khi Lục Ly đi ra cũng cảm thấy có vấn đề.
Nơi này thật đáng sợ!
Lục Ly dịch chuyển ra ngoài, đập vào mắt là sấm sét trắng xóa khắp bầu trời, sấm sét này giống như thác đổ, bao trùm cả một nửa ngọn núi lớn này, trông rất là khủng khiếp.
Không phải chỉ có sấm chớp, xung quanh đây có những đám sương mù đen kịt, những đám sương mù đó không ngừng trôi nổi, bên trong ẩn chứa một cảm giác nguy hiểm chết người. Lục Ly tin nếu như hắn đến gần mà sương mù này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Theo sát, nếu không ngươi chết cũng đừng trách lão phu!
Vũ Đế lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó nhanh chóng lao tới, Lục Ly cũng nhanh chóng đi theo, đây không phải trò đùa, lỡ như đi nhầm, hắn sẽ chết oan uổng.
Hắn theo Vũ Đế lao nhanh vào phía bên trong, thân pháp của Đế Vũ rất phiêu dật, bay tới bay lui như một cơn gió, Lục Ly phải tăng tốc tới mức tối đa, nếu không e là không thể đuổi kịp Vũ Đế.
Diêm La Sơn này rất lớn, thần niệm dường như cũng bị hạn chế ở đây, phạm vi có thể dò xét được chỉ khoảng trăm dặm. Hơn nữa càng đi vào trong núi, màn sương đen đó càng dày đặc, có cảm giác mờ mờ ảo ảo, dường như nói đó không phải nhân gian mà là địa ngục.
- Ở cái nơi quái quỷ này ba năm?
Lục Ly rùng mình một cái, cái nơi Diêm La này không phải nhân gian mà là địa ngục. Sao Vũ Đế lại chọn sống ở một nơi như vậy? Hay là cố ý vứt bỏ hắn ở đây?
Tiếp tục đi về phía trước, sau nửa nén hương Lục Ly phát hiện không còn đường đi nữa, đâu đâu cũng đều là màn sương đen cuồn cuộn, bao trùm cả một vùng rộng lớn phía trước. Hơn nữa, trong màn sương đen đó còn lờ mờ hiện ra một luồng sáng màu xanh đang di chuyển, giống như u linh, cũng không biết đó là thứ gì.
- Đi theo ta!
Vũ Đế lạnh lùng nói một câu, sau đó phất tay, mở ra một cái quang tráo bao phủ lấy lão ta và Lục Ly, Vũ Đế đi ở phía trước, quang tráo xua màn sương đen ấy tách ra.
Đi một lúc lâu trong màn sương đen, cuối cùng phía trước cũng sáng sủa lại, một sơn cốc hiện ra. Sơn cốc này có thần văn chặn đứng màn sương đen đó ở bên ngoài, bên trong hiệp cốc còn có một tòa thành bảo màu đen, bên trong còn có khói trắng bốc lên, khiến tòa thành như ẩn như hiện, xem ra Vũ Đế sống ở nơi này.
Vũ Đế đánh ra một luồng ánh sáng, trong thần văn xuất hiện một cánh cửa nhỏ, lão ta dẫn Lục Ly đi vào trong, sau đó hủy bỏ quang tráo đang bao phủ bên ngoài mình đi.
Xèo xèo…
Lục Ly vừa tiến vào thì có cảm giác như bị ném vào trong hầm băng, cả người bỗng chốc cứng đờ, chân mày hay râu cũng đều bị đóng băng, cơ thể di chuyển rất khó khăn.
Vũ Đế thấy hắn dừng ở đó, lạnh giọng nói:
- Ráng làm quen một khoảng thời gian đi, chút lạnh lẽo này mà cũng không chịu nỗi, ngươi cũng quá vô dụng rồi. Lát nữa ngươi đến căn phòng nhỏ đó ở, năm ngày sau đi giúp ta thu thập vật liệu thần, lão phu muốn luyện khí.
Vũ Đế nói xong thì đi mất, sau khi vào trong một thành bảo, lão ta mới nghiêm túc căn dặn:
- Đừng ra ngoài, nếu không chết rồi thì đừng trách ta không nhắc nhở.
Vũ Đế tiến vào thành bảo, Lục Ly vẫn không di chuyển, chỉ ngồi xếp bằng dưới đất tu luyện một chút, dùng thần lực xua đuổi cái lạnh.