Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vốn dĩ đệ tử ký danh không có tư cách dùng độ kiếp đài, nhưng Vũ Đế đã lên tiếng, chút việc nhỏ này Cốc trưởng lão đương nhiên sẽ không nói thêm gì. Điều khiến Cốc trưởng lão có chút khó hiểu là không phải lúc trước Vũ Đế vẫn luôn thấy Lục Ly không vừa mắt sao? Tại sao lại giúp Lục Ly nói chuyện?
Lục Ly được một chấp sự đưa tới độ kiếp đài, đây là ở trên một đỉnh núi, nơi này không chỉ có một độ kiếp đài, mà có tổng cộng ba đài.
- A? Nhiều người như vậy hả? Chẳng lẽ tin ta độ kiếp đã truyền ra ngoài? Nhưng cũng không đến mức có nhiều người tới vây xem như vậy phải không?
Sau khi Lục Ly truyền tống lên đỉnh núi, phát hiện ở đây tụ ít nhất mấy chục người, hắn phát hiện Vương Ngưng Tuyết, Hồ Thạch Mãnh vậy mà cũng ở đây, còn có mấy người là bọn đệ tử chính thức kia, đệ tử ký danh cũng tới mấy người.
- Không đúng!
Lục Ly nhanh chóng hiểu rõ, bởi vì trên một độ kiếp đài khác có một người đang đứng, một thanh niên anh tuấn, trong tay cầm trường kiếm Đế binh, không phải Quan Thiên Thu thì còn là ai?
Không ngờ Quan Thiên Thu cũng đang độ kiếp, hơn nữa sắp bắt đầu rồi. Nhóm người này tới để xem Quan Thiên Thu độ kiếp, trong nhóm người này còn có hai người Chuẩn Đế, hiển nhiên là trưởng lão của Thiên Đế Tông, hai người này có lẽ là người của Quan gia.
Xoẹt!
Trên chín tầng trời xuất hiện thần lôi lóng lánh, Quan Thiên Thu bắt đầu độ kiếp, trong lòng Lục Ly cũng trở nên đặc biệt nặng nề. Đây là độ kiếp lần thứ sáu ở Thiên Giới của Quan Thiên Thu, một khi hắn vượt qua chính là cảnh giới Lĩnh Chủ. Đến lúc đó nếu cùng nhau khảo hạch, hắn sao có thể so sánh với cường giả cấp Lĩnh Chủ?
- A? Lục Ly sao?
Vương Ngưng Tuyết phát hiện Lục Ly, nàng phát ra một tiếng kinh hô, ánh mắt Hồ Thạch Mãnh lập tức quét tới, sau đó cơ thể chợt lóe đứng ở bên người Lục Ly, vỗ bả vai Lục Ly nói:
- Ha ha ha, Lục Ly huynh đệ, cuối cùng lão Hồ cũng nhìn thấy ngươi.
Vô số người nhìn sang, tình huống bên này cũng khiến cho Quan Thiên Thu trong độ kiếp đài chú ý, Quan Thiên Thu liếc mắt nhìn tới đây, trong đôi mắt chứa đầy sự thù hận. Nhưng thật ra hắn không nhìn lâu lắm, nhanh chóng nhắm mắt lại, bởi vì thiên kiếp đã bắt đầu rồi.
Lục Ly và Hồ Thạch Mãnh, Vương Ngưng Tuyết hàn huyên vài câu, ánh mắt nhìn sang Quan Thiên Thu, truyền âm cho Vương Ngưng Tuyết hỏi:
""Ngưng Tuyết tiểu thư, xác xuất độ kiếp thành công lần này của Quan Thiên Thu cao không?""
- Vô cùng cao!
Vương Ngưng Tuyết truyền âm nghe rất chắc chắn:
""Trong khoảng thời gian này Quan Thiên Thu tiến bộ vô cùng lớn, quan trọng nhất là người trong gia tộc của hắn cho hắn một viên Độ Kiếp Đan cao cấp nhất. Giá trị của loại đan dược này có thể so với nửa món Đế binh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra Quan Thiên Thu sẽ có thể dễ dàng vượt qua thiên kiếp lần thứ sáu.""
""Thì ra là như vậy!""
Trong lòng Lục Ly nặng nề thêm vài phần, Vương Ngưng Tuyết nghĩ ngợi, tò mò hỏi:
""Ngươi cũng tới đây xem Quan Thiên Thu độ kiếp sao?""
""Ta không rảnh như vậy.""
Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Ta cũng tới độ kiếp, nhưng hắn độ kiếp lần thứ sáu, còn ta tới độ chỉ là thiên kiếp lần thứ năm.
""Ngươi cũng tới độ kiếp?""
Vương Ngưng Tuyết trợn trắng mắt, chuyện này cũng trùng hợp quá, hai kẻ thù lớn độ kiếp cùng lúc với nhau, một người độ kiếp lần thứ năm, một người độ kiếp lần thứ sáu. Hai người còn đều vì tăng lên chiến lực, vì chuẩn bị cho khảo hạch của tông môn sắp tới.
""Vậy mới tốt chứ!""
Lục Ly thấp giọng nói câu cuối cùng, Hồ Thạch Mãnh bỗng nghe được, hắn cũng không để ý nhiều, vỗ vỗ bả vai Lục Ly nói:
- Lục huynh đệ, đi thôi, ta ở đây ủng hộ cho ngươi, ngươi nhất định phải vượt qua thiên kiếp lần này, sau đó tranh thủ giành lấy hạng nhất trong khảo hạch tông môn, khiến tiểu tử của Quan gia kia tức chết.
Hồ Thạch Mãnh bỗng nhiên không truyền âm, cứ tùy tiện nói ra như vậy, thanh âm của hắn rất lớn, người xung quanh đều nghe được. Sắc mặt hai trưởng lão của Quan gia lập tức trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn Lục Ly và Hồ Thạch Mãnh đột nhiên trở nên không tốt.
Hồ Thạch Mãnh bỗng nhiên không sợ bọn họ, Hồ gia cũng có người ở Thiên Đế Tông, còn có một người cấp Đế, hắn khiêu khích nhìn trưởng lão của Quan gia, nghĩ ngợi còn lấy ra một viên đan dược nói:
- Lục huynh đệ, đan dược này ta vốn chuẩn bị dùng để độ kiếp nhưng ngươi dùng trước đi. Tuy rằng không bằng Độ Kiếp Đan của Quan gia, nhưng cũng có chút hiệu quả.
- Chuyện này làm mà được?
Lục Ly hơi cảm động, liên tục chối từ, Hồ Thạch Mãnh lại chẳng hề để ý nói:
- Ngươi yên tâm dùng đi, Hồ gia bọn ta cũng không yếu hơn so với Quan gia, ta trở thành đệ tử Thiên Đế Tông, nhà ta chắc chắn sẽ đưa Độ Kiếp Đan đỉnh cấp tới, đan dược này ta không cần dùng.
Lục Ly vừa nghe, không hề cự tuyệt, chỉ là cảm kích nói:
- Hồ huynh, ân tình này của ngươi rất lớn.
- Đều là huynh đệ, nói chuyện này làm gì chứ?
Hồ Thạch Mãnh trừng mắt nói:
- Nếu không phải nhờ ngươi thì bây giờ ta sao có thể là đệ tử Thiên Đế Tông? Đừng nói nữa, chuẩn bị chút nữa độ kiếp đi. Nếu ngươi độ kiếp thành công sớm hơn so với Quan Thiên Thu một chút, đoán chừng còn có thể khiến hắn tức đến hộc máu, đến lúc đó nói không chừng đi đời nhà ma luôn.
Hai trưởng lão của Quan gia lập tức nổi giận, hung hăng nhìn chằm chằm Hồ Thạch Mãnh, trong lòng Lục Ly khẽ lay động. Nếu hắn thật sự nhanh hơn so Quan Thiên Thu, vậy nói không chừng sẽ khiến tâm Quan Thiên Thu trở nên loạn, nói không chừng sẽ độ kiếp thất bại, cho dù không chết cũng sẽ bị thương nặng, vậy hắn sẽ ít đi một kẻ thù.
Lục Ly cũng lập tức mặc kệ, nhảy thẳng vào một độ kiếp đài, chắp tay với chấp sự kia, chấp sự kia lập tức đi an bài, cho người mở độ kiếp đài.
Lục Ly củng cố cảnh giới rất nhiều năm, thiên kiếp lần thứ năm này là thiên kiếp bình thường hắn cảm thấy không thành vấn đề, điều sợ xảy ra chuyện duy nhất là Tâm Hồn Kiếp, bây giờ có viên đan dược này, tự tin của hắn cũng tăng lên vài phần.
Vài tên đệ tử và đệ tử ký danh xung quanh thoắt cái trở nên hưng phấn, bọn họ vốn tới đây xem náo nhiệt, thuận tiện tham quan học tập.