Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một tia Thần Hỏa Kiếp cuối cùng đánh xuống xong, Lục Ly cũng bắt đầu độ Hỗn Độn Kiếp, Hỗn Độn Kiếp này, sẽ có hỗn độn chi khí và lôi điện đánh xuống, hỗn độn chi khí sẽ tổn hại sinh mệnh nguyên lực của võ giả, có chút giống lôi đình ở Diêm La Sơn, nhưng cũng không có bá đạo như vậy.
Chẳng qua là qua gần nửa canh giờ, Quan Thiên Thu và Lục Ly đều nhẹ nhàng vượt qua Hỗn Độn Kiếp, Quan Thiên Thu rõ ràng có chút khó chịu, hơi thở sinh mệnh yếu dần, trái lại Lục Ly lại giống như người không có gì việc gì.
Quan Thiên Thu bắt đầu độ trọng thiên kiếp thứ tư, hắn không phải độ Tâm Hồn Kiếp, mà là Luân Hồi Kiếp, đó là thiên kiếp chỉ có ở thiên kiếp lần thứ sáu, đó cũng là thiên kiếp kinh khủng nhất của thiên kiếp lần thứ sáu, còn kinh khủng hơn so với Tâm Hồn Kiếp.
Lục Ly bên này bắt đầu độ Tâm Hồn Kiếp, sau khi Lục Ly vượt qua Hỗn Độn Kiếp, lập tức uống viên thuốc Hồ Thạch Mãnh cho hắn. Sau khi hắn uống xong lập tức tiến vào trong trạng thái mộng ảo chi cảnh, giữ vững bản tâm, loại bỏ tất cả tạp niệm, yên lặng chờ Tâm Hồn Kiếp đến.
Tâm Hồn Kiếp tới hơi chậm?
Lục Ly cảm giác đợi nửa ngày vậy mà Tâm Hồn Kiếp không đến? Hắn mơ hồ mở to mắt, phát hiện Quan Thiên Thu bên kia đã độ kiếp thành công? Một đám người bên ngoài đang chúc mừng hắn?
Vù!
Phía xa bay tới một người, từ xa đã lớn tiếng phẫn nộ quát:
- Hằng Đế có lệnh, Lục Ly thân là đệ tử ký danh, không được độ kiếp ở độ kiếp đài, lập tức ngừng độ kiếp.
- Cái gì?
Linh hồn Lục Ly chấn động mạnh, giờ phút này hắn đang độ Tâm Hồn Kiếp, vậy mà muốn hắn bỏ dở độ kiếp? Vậy còn không phải là muốn mạng già của hắn sao? Hắn nhìn mấy võ giả bảo hộ độ kiếp đài chuẩn bị đóng thần văn, cùng lúc có một người chạy tới chỗ hắn, muốn kéo hắn ra ngoài.
- Ha ha ha!
Quan Thiên Thu cười to, kêu to:
- Lục Ly, độ kiếp một nửa mà ngừng, đời này của người không còn cơ hội độ kiếp, ha ha ha.
Sau khi nói xong, Quan Thiên Thu còn truyền âm nói:
- Lục Ly, đây là ta cố ý cho người nói với Hằng Đế, về sau ngươi chính là một phế nhân, ngươi cũng không có cơ hội thông qua khảo hạch trong tông, ha ha ha!
Thấy gương mặt khiến người ta chán ghét kia của Quan Thiên Thu, máu trong người Lục Ly lập tức chảy ngược lên đầu, sát khí trong cơ thể hắn điên cuồng tuôn ra, muốn bay ra ngoài đại chiến một trận với Quan Thiên Thu, chém chết Quan Thiên Thu.
Ù... Ù... Ù...!
Vào giờ phút này, một giọt thần dược trong linh hồn Lục Ly khuếch tán ra, khiến toàn bộ linh hồn của hắn trở nên mát lạnh, hắn rùng mình một cái, hình ảnh trước mắt đều biến mất.
- Vừa rồi đều là ảo giác, Tâm Hồn Kiếp vậy mà bắt đầu một cách vô thanh vô tức...
Trên trán Lục Ly ứa ra mồ hôi lạnh, Tâm Hồn Kiếp của thiên kiếp lần thứ năm này quá kinh khủng, vậy mà bất tri bất giác đã bắt đầu, hắn còn tưởng là thật sự. Tất cả đều chân thật như vậy, thậm chí biểu cảm của đám người Quan Thiên Thu, Vương Ngưng Tuyết, Hồ Thạch Mãnh đều vô cùng chân thật, khiến hắn không biệt được đâu là giả, đâu là thật.
- Phù...
Hắn phun ra một hơi, giọt thần dược kia có lẽ là tác dụng do thần đan của Hồ Thạch Mãnh tạo nên, đây quả nhiên là đan dược độ kiếp đỉnh cấp, ở thời khắc mấu chốt giúp hắn tỉnh táo lại.
Thần niệm của hắn theo bản năng quét vào trong linh hồn, muốn xem thử loại thần dược này có tổng cộng mấy giọt, có thể cứu hắn mấy lần?Thần niệm của hắn quét vào bên trong linh hồn, nhanh chóng phát hiện ba giọt thần dịch ẩn nấp trong linh hồn.
Ba giọt thần dịch kia vô cùng xinh đẹp, óng ánh sáng long lanh, ẩn nấp ở bên trong linh hồn nhưng không phải không di chuyển, mà giống như con cá không ngừng chạy, ba giọt thần dịch truy đuổi lẫn nhau, ngươi siêu việt ta, ta siêu việt ngươi, lặp đi lặp lại không ngừng.
- Hả?
Vào lúc này Lục Ly giật mình, hắn cảm giác giờ phút này tâm thần đều đã bị ba giọt thần dịch này kiềm chế, cũng có cảm giác linh hồn đang bị giam cầm, chỉ có thể nhìn ba giọt thần dịch này mãi mãi.
Thần niệm của hắn cũng không thể đi dò xét chỗ khác, cũng hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài, dường như… Cả đời phải nhìn chằm chằm ba giọt thần dịch này.
- Tâm Hồn Kiếp này quá biến thái!
Lục Ly cảm khái không ngừng, ngay cả linh hồn của chính mình cũng có thể giam cầm, nếu hắn không nghĩ biện pháp, vậy thật sự sẽ biến thành kẻ đần độn, cả đời phải nhìn chằm chằm ba giọt thần dịch này.
- Lấy lùi làm tiến, tiến vào vong ngã chi cảnh.
Lục Ly khiến tinh thần của chính mình hoàn toàn buông lỏng, khiến trong óc chính mình trở nên trống rỗng, hồn nhiên quên mình. Hắn quên mất tất cả, ba giọt thần dịch này sẽ tự nhiên biến mất? Chỉ cần biến mất, vậy hắn sẽ vượt qua một kiếp này.
Chỉ là…
Lục Ly tiến vào vong ngã chi cảnh, trong óc trở nên trống rỗng, nhưng ba giọt thần dịch vẫn luôn chạy qua chạy lại ở trong linh hồn như cũ, ba giọt thần dịch này giống như khắc vào bên trong linh hồn hắn, làm sao cũng không thể thoát khỏi.
Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly cũng không biết đã qua bao lâu, linh hồn của hắn trước sau vẫn không thể nào thoát khỏi ba giọt thần dịch này, hắn nghĩ rất nhiều cách, nhưng là trong đầu vẫn hiện hình ảnh ba giọt thần dịch này.
Ba giọt thần dịch không ngừng truy đuổi nhau, thay phiên chạy trước, hình thành một tuần hoàn, hình ảnh như vậy càng dễ dàng khiến người trầm mê vào bên trong, cũng dễ dàng khiến người phát điên…
Giờ phút này Lục Ly cũng có chút cảm giác phát điên, cho dù hắn nghĩ cách gì, thần niệm của hắn trước sau không thể nào thoát khỏi, nhìn chằm chằm vào ba giọt thần dịch này. Hắn biết đây là Tâm Hồn Kiếp, đây là muốn hắn vĩnh viễn yên lặng bên trong thần dịch, cho đến khi hắn phát điên, linh hồn tan vỡ mới thôi.
Huyết Sát Hoàng vậy mà không truyền âm bất cứ câu nào, dường như không biết tình huống lúc này của Lục Ly, Lục Ly muốn truyền âm cho Huyết Sát Hoàng nhưng không làm được. Hắn ép buộc chính mình bình tĩnh lại, nói cho chính mình không thể sốt ruột…
Thường thường càng nói cho chính mình không được gấp, trong lòng sẽ càng ngày càng gấp, đặc biệt là khi nhìn chằm chằm vào ba giọt thần dịch, tinh thần của bất kỳ kẻ nào cũng sẽ phát điên.