Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3654 - Chương 3641: Đạo Pháp Tự Nhiên

Bất Diệt Long Đế Chương 3641: Đạo pháp tự nhiên

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly cũng không biết đã đi qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ? Có lẽ là một ngày? Cũng có thể là một năm? Tinh thần Lục Ly có chút hỗn loạn, biểu cảm trên mặt cũng xuất hiện vẻ thống khổ.

Trên thực tế, Lục Ly tiến vào Tâm Hồn Kiếp chỉ mới một nén nhang, chính hắn cảm giác trôi qua vô cùng lâu, nhưng thời gian thật sự trôi qua vô cùng ngắn.

Nhìn thấy trên mặt Lục Ly lộ ra vẻ thống khổ sắp phát điên, trong lòng Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh trở nên nặng nề, khóe miệng hai trưởng lão của Quan gia lại lộ ra vẻ trào phúng.

Bọn họ đã từng vượt qua thiên kiếp, cũng thấy qua rất nhiều người độ kiếp, khi đến Tâm Hồn Kiếp nếu lộ ra biểu cảm này, vậy thường thường có nghĩa là vô cùng không ổn, là biểu hiện sắp độ kiếp thất bại…

Nếu là những thiên kiếp còn lại thì dễ nói, Tâm Hồn Kiếp này một khi xảy ra chuyện? Hậu quả không dám tưởng tượng. Linh hồn bị thương là chuyện nhỏ, biến thành người thực vật, thậm chí linh hồn bị hỏng, trực tiếp chết đều có thể.

Ba giọt thần thủy không ngừng chạy, không ngừng truy đuổi, hình thành một tuần hoàn, nếu không có việc gì thì khi nhìn cảnh này còn cảm thấy thú vị. Nhưng nếu trong đầu người liên tục hiện lên tình huống này, vậy sẽ cảm thấy ghê tởm, sẽ nổi giận, sẽ nổi điên.

Thời gian trôi qua hai nén nhang, Lục Ly lại cảm giác như trôi qua hai năm, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, dữ tợn đến đáng sợ, trong lòng đã tới rìa sụp đổ.

Hắn vẫn luôn nói với chính mình, quên hết tất cả, quên ba giọt nước này, khiến linh hồn chính mình trở nên trống rỗng, nhưng cho dù thế nào hắn cũng không làm được.

Huyết Sát Hoàng không truyền âm dù chỉ một lần, không cho hắn bất kỳ trợ giúp gì. Có lẽ Huyết Sát Hoàng nghĩ, nếu ngay cả một Tâm Hồn Kiếp nhỏ nhoi Lục Ly cũng không qua được, vậy hắn cũng không có gì để dùng, cứ để cho linh hồn Lục Ly tan vỡ đi.

""Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?""

Lại qua một nén nhang nữa, nhưng Lục Ly lại có cảm giác như trôi qua một năm, trong đầu của hắn đều là ba chữ này, nghĩ làm sao mới có thể phá hủy tình cảnh này bây giờ.

Hắn nghĩ rất nhiều cách, cách có thể nghĩ tới đều đã nghĩ, nhưng trước sau vẫn không cách nào loại bỏ hình ảnh ba giọt nước ra khỏi đầu. Hiện tại hắn đã từ bỏ, cho rằng chính mình căn bản không có năng lực làm được.

Trong đầu hắn bắt đầu miên man suy nghĩ, nghĩ những gì chính đã trải qua ở Vô Tận Thần Khư, nghĩ hai người Lục Linh bị mang đi, nghĩ tới đại điển chiêu sinh, hắn liên tục vượt khó khăn để tiến lên, cuối cùng sắp thành lại bại. Nghĩ tới những gì đã gặp ở trong Diêm La Sơn, nghĩ tới Vũ Đế thay đổi thái độ với hắn.

""Thuận theo bản tâm, đạo pháp tự nhiên!""

Đột nhiên, Lục Ly nhớ tới mấy chữ Vũ Đế cho hắn, linh hồn hắn bị chấn động. Đó là Vũ Đế cố ý nói rõ cho hắn, là để cho hắn dùng khi độ kiếp.

Từ nãy tới giờ hắn quên mất, vào giờ phút này mới nhớ tới. Trong lòng hắn mặc niệm vài lần, nhưng hơi mơ hồ. Mấy chữ này có ý tứ gì? Thuận theo bản tâm? Đạo pháp tự nhiên? Ý là kêu chính mình không nên mạnh mẽ chống lại, phải thuận theo bản tâm?

Vấn đề là hắn muốn quên đi ba giọt nước này, muốn đuổi hình ảnh ba giọt nước này ra khỏi đầu, nếu hắn không mạnh mẽ loại bỏ, hình ảnh ba giọt nước này sẽ mãi mãi ở trong linh hồn hắn, vậy sớm hay muộn hắn sẽ bởi vì phát điên mà khiến linh hồn tan vỡ.

""Cái gì gọi là thuận theo bản tâm, đạo pháp tự nhiên chứ? Tám chữ này rốt cuộc có ý gì?""

Lục Ly nhắc mãi một hồi, linh hồn run lên lần nữa, vào giờ phút này hắn mơ hồ tỉnh ngộ... Tại sao phải cưỡng ép đuổi hình ảnh ba giọt nước này ra khỏi đầu?

Ba giọt nước này khiến cho hắn mãi mãi dừng lại ở trong đầu? Ba giọt nước này còn có thể thôn phệ linh hồn của hắn? Hắn ép thì kệ hắn ép, thanh phong phất núi đồi, chính mình không để ý tới không phải được rồi sao? Đấy còn không phải là đạo pháp tự nhiên sao?

Càng để ý, vật kia sẽ càng quan trọng, cũng sẽ xuất hiện ma chướng. Nếu chính mình không thèm để ý, vậy tất cả sẽ là mây khói thoảng qua, có liên quan gì tới mình chứ?

Vào giờ phút này Lục Ly đã thông suốt, linh hồn căng chặt được thả lỏng, tuy rằng trong đầu còn hiện lên hình ảnh ba giọt nước, nhưng Lục Ly không thèm để ý. Giống như gió ở bên ngoài không có chỗ ở, thích bay thế nào là bay thế đó, giống như mây trên không trung, mây cuốn mây bay điều là tự nhiên, không cần quá để ý.

Thời gian dần qua đi, trong lòng Lục Ly càng ngày càng thả lỏng, từ cưỡng ép vong ngã chi cảnh, biến thành chân ngã chi cảnh. Thời gian dần trôi ba giọt nước trong đầu hắn cũng dần biến mất, cuối cùng trong óc hắn trở nên trống rỗng.

Ù... Ù... Ù...!

Vào thời khắc này, đôi mắt Lục Ly mở ra, hắn thấy Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh ở bên ngoài mang vẻ mặt lo lắng, thấy Quan Thiên Thu còn đang độ kiếp ở độ kiếp đài bên cạnh, thấy những người vây xem náo nhiệt, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Hắn biết, vượt qua Tâm Hồn Kiếp rồi, khó nhất, thiên kiếp kinh khủng nhất đã vượt qua.

- Không tồi!

- Làm được lắm, Lục huynh đệ!

- Lục Ly vượt qua được Tâm Hồn Kiếp...

Trên mặt hai người Vương Ngưng Tuyết, Hồ Thạch Mãnh cũng lộ ra nụ cười tươi, phía sau còn một trọng thiên kiếp nữa, nhưng cõ lẽ không phải vấn đề lớn, khả năng Lục Ly độ kiếp thành công đạt tới bảy, tám phần.

""Lục tiểu tử, chúc mừng ngươi!""

Vào giờ phút này Huyết Sát Hoàng cuối cùng cũng truyền âm, hắn nói:

""Đừng trách ta không có giúp ngươi, thiên kiếp lần thứ năm, lần thứ sáu cần tự mình đối mặt, nếu không đời này của ngươi chắc chắn không có cách nào đột phá cấp Đế. Không đạt tới cấp Đế, vậy đều là phế vật, không trải qua một số thứ thì làm sao người có thể trưởng thành?""

Lục Ly hiểu rõ đạo lý này, cũng không có ý trách Huyết Sát Hoàng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, truyền âm:

""Sát Hoàng tiền bối, ta hiểu, đa tạ tiền bối yêu mến.""

""Nghỉ ngơi một lát cho thật tốt! Nhất trọng thiên kiếp cuối cùng sắp tới rồi.""

Huyết Sát Hoàng truyền âm một câu xong không hề nói nhiều nữa.

Bình Luận (0)
Comment