Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không nghĩ ra!
Lục Ly lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, việc này sợ là chỉ có trở về Nhị Trọng Thiên mới biết. Hiện tại hắn còn ở Vô Tận Thần Khư, cũng không biết có thể trở về Tam Trọng Thiên hay không, suy nghĩ những chuyện này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Ta nên trở về như thế nào đây?
Lục Ly trở nên ưu sầu, giao diện ở nơi này và Tam Trọng Thiên hoàn toàn không giống nhau, hiện tại thế giới Tứ Trọng Thiên trở lên đã sụp đổ, hắn sao có thể chưa từng cố gắng từ Thần Khư trở về Tam Trọng Thiên chứ?
Nghĩ đến đây, Lục Ly trở nên phiền muộn, vui sướng khi vượt qua thiên kiếp lần thứ năm bị quét sạch hết.
Ma Uyên bên kia còn đang xâm lấn Tam Trọng Thiên, tuy rằng bị bọn họ đánh rớt khỏi tế đàn, nhưng ai biết Ma Uyển có thể triệu hoán Ma Tổ hay không? Nếu triệu hoán Ma Tổ ra, bọn Luân Hồi Đại Đế có thể chống đỡ được sao?
Lỡ đâu bọn Luân Hồi Đại Đế chống đỡ không được, vậy Tam Trọng Thiên sẽ bị huỷ diệt, đoán chừng Nhị Trọng Thiên cũng sẽ bị diệt. Nếu chờ bọn hắn trở về, bên kia biến thành Ma Uyên thứ hai, vậy hắn trở về còn có tác dụng gì?
Đi vào Vô Tận Thâm Uyên đã mấy năm, hiện tại đừng nói tìm được đường về nhà. Ngay cả mạng nhỏ của bản thân cũng không biết khi nào bị người ta lấy mất, tình hình của hai người Lục Linh và Tượng Linh Lung cũng không biết như thế nào rồi…
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Ly càng thêm buồn khổ, hắn cảm thấy rất mơ hồ, không biết nếu như rời đi, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
- Tốt lắm!
Cũng không biết đã bế quan bao lâu, một tiếng trầm trồ khen ngợi lớn khiến Lục Ly bừng tỉnh. Lục Ly mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Quan Thiên Thu khí phách, hăng hái bay xuống từ độ kiếp đài, rất nhiều người lập tức vây quanh, âm thanh chúc mừng vang lên không ngừng.
Quan Thiên Thu còn rất trẻ, cùng lắm chỉ lớn hơn so với Lục Ly một trăm tuổi, nhưng đã đạt tới cảnh giới Lĩnh Chủ. Cho dù là ở Tam Trọng Thiên hay là Vô Tận Thần Khư, đều sẽ là thiên tài tuyệt đỉnh.
Quan Thiên Thu trò chuyện với người bên kia một chút, sau đó dẫn người đi đến chỗ Lục Ly bên này. Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều nở nụ cười miễn cưỡng, chia ra chắp tay chúc mừng một lượt.
Đều là con cháu thế gia, cho dù sau lưng hận không thể xé xác, phanh thây đối phương, mặt ngoài vẫn phải giả vờ êm thắm.
- Ha ha ha, đa tạ Ngưng Tuyết tiểu thư và Hồ huynh!
Quan Thiên Thu tươi cười đáp lễ, sau đó nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục huynh, ta vượt qua thiên kiếp lần thứ sáu, có phải ngươi rất thất vọng hay không?
Lục Ly đứng lên, rất thật thành gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta rất thất vọng, ta rất hy vọng ngươi bị thiên kiếp đánh thành tro, đáng tiếc người tốt sống không dài...
Lời nói của Lục Ly không khách khí như thế, khiến nụ cười trên mặt Quan Thiên Thu lập tức đông lại. Hắn cũng không giả bộ, dữ tợn nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Lục Ly, khảo hạch tông môn lần này ngươi chờ đó cho ta, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi hữu tử vô sinh. Cho dù ngươi trực tiếp rời khỏi, ta cũng khiến ngươi rời không được Thiên Đế Hoàng Triều, ngươi tin Quan gia bọn ta có năng lực đó hay không?
- Ta đương nhiên tin chuyện đó.
Lục Ly không một chút e ngại nói:
- Đại nghiệp của Quan gia các ngươi lớn, tùy tiện có thể phái mười mấy Chuẩn Đế xuất hiện? Tuy nhiên vẫn luôn dựa vào trưởng bối trong nhà thì có bản lĩnh gì chứ? Ngươi muốn giết chết ta, thì tự mình ra tay đi. Ta nhớ rõ Thiên Đế Tông có thể tử đấu đúng không? Bằng không bây giờ chúng ta tới Trưởng Lão Điện xin, trực tiếp lên đấu trận sống chết đi, sinh tử tự phụ được không?
Xoẹt xoẹt!
Lục Ly nói khiến cho xung quanh trở nên ồn ào, Thiên Đế Tông thật sự có quy củ như vậy, nếu giữa đệ tử có mâu thuẫn không thể giải quyết, khi các trưởng lão áp chế không được, vậy lên quyết đấu trận tử chiến.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường nếu phát sinh tranh cãi, cũng sẽ được sư tôn từng người áp chế. Đã rất nhiều năm Thiên Đế Tông không diễn ra chuyện tử đấu, không nghĩ tới hai đệ tử ký danh vừa mới vượt qua thiên kiếp đã muốn tử đấu? Đây chính là tin tức lớn đó.
- Lục công tử!
Vương Ngưng Tuyết hơi lo lắng liếc mắt nhìn Lục Ly, Lục Ly vừa mới đột phá Ngũ Kiếp đã muốn tử đấu, lỡ đâu bị Quan Thiên Thu giết?
- Ha ha ha!
Hồ Thạch Mãnh lại cười to:
- Tốt, phần khí phách này của Lục huynh đệ, lão Hồ ta xem như phục, Quan huynh, ngươi nói thế nào?
- Ta…
Trong mắt Quan Thiên Thu đằng đằng sát khí, trên mặt đầy sự tức giận, đang muốn ứng chiến, một trưởng lão bên cạnh lập tức giữ chặt hắn, truyền âm:
- Thiên Thu, đừng làm bậy. Ngươi vừa mới độ kiếp thành công, củng cố cảnh giới cho thật tốt, trước tiên tăng lên bí thuật kia. Đợi tới khảo hạch tông môn người hẳn giết chết hắn, giờ phút này tuyệt đối không thể trúng kế, hiện tại đi liều… Không đáng!
- Thiên Thu, bình tĩnh!
Một trưởng lão khác cũng truyền âm:
- Chỉ cần ngươi thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử Thiên Đế Tông, Lục Ly chắc chắn sẽ bị đào thải. Một khi bị đào thải, hắn sẽ bị đuổi ra ngoài, đến lúc đó muốn đùa chết hắn như thế nào, đều do ngươi định đoạt.
- Ừ.
Quan Thiên Thu bình tĩnh lại, đôi mắt lạnh lùng quét qua Lục Ly một cái nói:
- Lục Ly, ngươi muốn giết chết ta sao? Ta cho ngươi cơ hội đó, khảo hạch tông môn ta chờ ngươi. Đến lúc đó xem ai giết chết ai được không? Chúng ta đi!
Sau khi Quan Thiên Thu nói xong, bay lên trời cùng với hai trưởng lão bay đi xa, nhanh chóng biến mất ở phía xa.
Lục Ly không nói chuyện, chỉ là đôi mắt trở nên khó hiểu, xem ra khảo hạch tông môn hơn một tháng sau không chỉ có liên quan đến hắn có thể tiến vào Thiên Đế Tông hay không, mà còn liên quan tới tính mạng của hắn.
Lục Ly về tới Diêm La Sơn, còn hơn một tháng mới tới khảo hạch tông môn, trong khoảng thời gian này vừa vặn củng cố cảnh giới, tăng lên chiến lực. Trở lại phía sau Diêm La Sơn, Lục Ly đi gặp Vũ Đế đầu tiên, tỏ ý cảm tạ.
Nếu không phải có tám chữ Vũ Đế chỉ điểm kia, sợ là Lục Ly đã xảy ra chuyện, không qua được Tâm Hồn Kiếp, một là sẽ biến thành một kẻ ngốc, hai là đã bị đánh chết ngay tại chỗ.