Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Quan Thiên Thu cười tự đắc nói:
- Quy tắc cá lớn nuốt cá bé là quy tắc ngầm của Thiên Đế Tông này. Náo loạn giữa đệ tử, tông môn kỳ thật sẽ không quản. Chỉ cần không cần đả thương mạng người là được. Có thể tranh giành cũng là năng lực, không phải sao? Một đám thú nhãi con mới sinh ra một con thú vương, một đám dê con có thể sinh ra thú vương sao?
Không thể không nói Quan Thiên Thu nói có chút đạo lý, Lục Ly biết nói gì cũng không có ý nghĩa, muốn hắn giao ra thi thể dị thú, hắn sao có thể đồng ý? Hắn trầm giọng nói:
- Ngươi nói không sai. Nhưng bốn người giành một người, nói thế nào cũng không vinh quang gì? Muốn thi thể dị thú của ta, ngươi một mình đến giành? Đương nhiên... nếu các ngươi muốn bốn người cùng tiến lên, ta cũng chấp nhận.
- Ha ha ha!
Mấy người Quan Thiên Thu đều nở nụ cười, nhất là hai Ngũ Kiếp đỉnh phong, thần tình cười lạnh, vừa rồi nói chuyện, trong tay người nọ xuất hiện một thanh trường đao, chỉ vào Lục Ly nói:
- Đối phó ngươi, không cần bốn người? Một mình ta là đủ rồi!
- Ngươi không được!
Lục Ly vươn ngón tay ra, ngoắc ngoắc, sau đó chỉ vào Quan Thiên Thu và Nguyễn sư huynh, nói:
- Muốn áp đảo ta, phải là hai người bọn họ, các ngươi không tin có thể hỏi Quan công tử, trên chiêu sinh đại điển, hắn đã từng bị ta trấn áp.
Rắc muối lên miệng vết thương, vẻ mặt Quan Thiên Thu trở nên âm trầm, hắn nhìn người bên cạnh sắp nổi giận, vội vàng vung tay lên nói:
- Lưu sư huynh, đừng tức giận. Sỉ nhục trước đây của mình, ta phải tự mình rửa sạch, hôm nay ta nhất định đích thân đánh hắn phục mới thôi, các ngươi giúp ta áp trận.
Hắc hắc!
Lục Ly cười cười, hắn vươn ngón tay, chỉ ra xa nói:
- Quan Thiên Thu, chúng ta đi sang bên kia đi. Mời ba vị ở đây xem cuộc chiến, xem ta làm sao trấn áp Quan công tử của các ngươi. Quan Thiên Thu, đừng kiêu ngạo vì ngươi đột phá Lục Kiếp, muốn trấn áp ngươi chỉ là việc nâng một ngón tay.
Nói xong, Lục Ly không thèm nhìn bốn người, xoay người bay đi xa xa. Nguyễn sư huynh và ba người còn lại quả nhiên không nhúc nhích, chỉ có một mình Quan Thiên Thu đuổi theo. Trong mắt Quan Thiên Thu đều là tức giận và sát ý, nếu nơi này không phải khảo hạch tông môn, hắn tuyệt đối không cố kỵ gì, trực tiếp động thủ giết chết Lục Ly.
- Tiểu tử của lão Quan Đế vẫn còn non lắm.
Trong tòa thành, Tuấn Đế khẽ thở dài nói:
- Bị người ta châm chọc mấy tiếng đã nổi giận, còn lãng phí ưu thế tuyệt đối của mình.
Có hai Đế Cấp cũng gật đầu, bọn họ đều là xông pha trong thi sơn biển máu, bọn họ đều sẽ không để ý quá nhiều trong lúc chiến đấu, lại càng không dễ dàng bị người khác chọc giận.
Lúc chiến đấu sinh tử, chết rồi thì sẽ không còn gì, người sĩ diện thường sẽ chết rất nhanh. Nếu dễ dàng bị chọc giận, vậy sẽ chết nhanh hơn, một khi tức giận sẽ rất không bình tĩnh, cũng dễ dàng bị đối thủ tìm lỗ hổng, hoặc là bày cục hãm hại.
Biểu hiện của Quan Thiên Thu hiện giờ khiến rất nhiều người thất vọng. Nơi này có rất nhiều Đại Đế từng gặp Quan gia đã quy tiên kia, vốn tưởng rằng thanh niên hậu đại của Lão Quan gia sẽ thật tuấn ngạn, trẻ tuổi như thế đã đạt Lục Kiếp, mấy phương diện còn lại sẽ không quá kém.
Kỳ thật, nếu là bình thường Quan Thiên Thu sẽ không dễ bị chọc giận như vậy, Quan Thiên Thu tiến vào Thiên Đế Tông, làm đệ tử ký danh, nhân tố rất lớn kỳ thật là muốn báo thù, phải giết chết Lục Ly. Bị thù hận che mờ mắt, nội tâm tự nhiên sẽ có ma chướng, cũng sẽ càng dễ dàng bị kích động.
- Tiếp tục xem đi!
Lô lão phất tay, vẫn thực tự tin nói:
- Bất luận thế nào, tiểu tử Lão Quan gia hẳn vẫn áp chế về cảnh giới, hẳn vẫn chiếm ưu thế phi thường lớn. Nếu tiểu tử của Lão Quan gia này đến một Ngũ Kiếp sơ kỳ vẫn không đấu lại, tuyệt đối không thể để hắn tiến vào Thiên Đế Tông chúng ta, phế vật như vậy tiến vào sẽ chỉ khiến chúng ta hổ thẹn.
Quan Thiên Thu từng chiến đấu với Lục Ly, có hơi hiểu biết thủ đoạn của Lục Ly, cho nên hắn lựa chọn sách lược là chiến thuật cũ, ngưng tụ vô số ngọn gió, phóng ra hư ảnh dị thú công kích Lục Ly.
Hắn vượt qua sáu lần Thiên Kiếp, linh hồn tăng cường không ít, nhưng hắn vẫn không dám đến gần Lục Ly. Hắn biết công kích linh hồn của Lục Ly thật biến thái. Cộng thêm có Đế Binh Thất Sắc Lưu Ly Tháp, lỡ như bị bắt vào, vậy thì thật mất mặt, đến lúc đó không chỉ không thể rửa hận, lại không thể thăng cấp.
Mười đệ tử ký danh lần này, tám người còn lại hắn không để tâm. Chỉ cần trấn áp Lục Ly, đoạt lấy thi thể dị thú hắn đánh chế. Vậy hắn không chỉ có thể báo thù, còn có thể bảo đảm Lục Ly không thể thăng cấp, hắn ít đi một đối thủ cạnh tranh, nhất tiễn song điêu.
Hư ảnh cự thú đầy trời gào thét đến, thần thông này có uy lực hơn lúc trước mấy lần. Đồng dạng sát chiêu thần thông, uy lực giữa võ giả Ngũ Kiếp và Lục Kiếp đánh ra khẳng định bất đồng.
Uy lực sát chiêu của Quan Thiên Thu tăng lên, Lục Ly vượt qua năm lần thiên kiếp, mọi mặt đều tăng lên, lực phòng ngự mạnh hơn rất nhiều, cho nên hai người ở phương diện này huề nhau. Đương nhiên, sát chiêu của Quan Thiên Thu có thể đả thương Lục Ly. Nếu Lục Ly vẫn ráng chống lại, khẳng định sẽ bị thương.
Rầm rầm rầm!
Lục Ly vừa phóng ra một đám Vô Vọng Thần Phù, vừa phóng ra ít công kích thần lực, đánh tan dị thú bay đến bốn phía, Vô Vọng Thần Phù và công kích thần lực đánh lên những hư ảnh cự thú này, dẫn dắt nổ tung khủng bố.
Đồng thời, Lục Ly phóng ra Phong Hồn Thuật, từng hồn lực như gió thổi đến, thoải mái đến bên người Quan Thiên Thu, sau đó không ngừng đâm vào linh hồn của Quan Thiên Thu
- Công kích linh hồn!
Quan Thiên Thu hơi biến sắc, lần trước hắn chính là trúng công kích linh hồn, sau đó bị Lục Ly phóng thích Thất Sắc Lưu Ly Tháp, thả ra ngọn lửa đốt trọng thương.
Nếu lần này hắn vẫn trúng công kích linh hồn, cho dù Thất Sắc Lưu Ly Tháp của Lục Ly không có lửa vẫn có thể dễ dàng trấn áp hắn.
Cho nên hắn gần như không chút do dự lui về sau, đồng thời hắn nuốt một viên đan dược màu đen, linh hồn nhất thời mạnh hơn.