Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly cố chống lại ba lượt công kích hư ảnh cự thú. Tiếng kèn lệnh vang lên, từng cuộn sóng vô hình tản ra, chỉ tản ra mấy trăm trượng, uy lực trở nên yếu đi.
- Không đúng, không phải phóng thích như vậy!
Thân hình Lục Ly phiêu động trái phải, tránh né hư ảnh cự thú bốn phương tám hướng. Hắn nhắm hai mắt lại, dụng tậm nghe thanh âm của kèn lệnh, tìm điểm khớp nhau với Phong Hồn Thuật.
Hắn lại chịu hơn mười công kích, thân thể bị thương nặng hơn vài phần. Hắn liên tục thổi kèn lệnh, tiếng kèn này càng lúc càng nhỏ, đợi một lát, tiếng kèn lệnh không còn nữa!
- Thành công rồi!
Lúc này, nội tâm Lục Ly thật mừng rỡ, Phong Hồn Thuật vốn vô hình vô thanh, nếu tiếng kèn lệnh càng lớn, vậy Phong Hồn Thuật phóng thích không thành công. Sau khi tiếng kèn lệnh biến mất, Lục Ly phát hiện trên không trung, từng đợt gió thổi phất đến, rất nhanh tụ tập chỗ Quan Thiên Thu.
- Đây là đang đùa cái gì?
Hai người Lưu sư huynh ở bên kia xem không hiểu, Lục Ly lấy ra một cái kèn lệnh để thổi, thổi một lát chợt không còn âm thanh? Hắn bị đập đầu đến có vấn đề rồi sao?
- Không đúng, bảo vật này rất mạnh!
Quang mang trong mắt Nguyễn sư huynh không ngừng lóe lên, hắn phát hiện vấn đề. Hắn thấy Quan Thiên Thu đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng.
Quan Thiên Thu không phải kẻ ngốc, hắn vẫn chạy rất nhanh, giờ đột nhiên ngừng lại, khẳng định đã xảy ra vấn đề. Hai người cách xa như vậy, có thể khiến Quan Thiên Thu xuất hiện vấn đề, chỉ có thể là... công kích linh hồn.
- Người này am hiểu công kích linh hồn!
Nguyễn sư huynh quát lên, sau khi hắn phát hiện Quan Thiên Thu không còn phóng ra công kích, Lục Ly rất nhanh đến gần Quan Thiên Thu, hắn trầm quát:
- Không hay rồi, Quan huynh đệ sắp bị đả bại rồi!
- Kèn lệnh này quả nhiên là chí bảo!
Lục Ly cảm khái không thôi, kèn lệnh có thêm tác dụng vớicông kích linh hồn. Phong Hồn Thuật của hắn lúc trước không tạo thương tổn gì, giờ đây, vừa dùng kèn lệnh này, linh hồn của Quan Thiên Thu lập tức bị thương. Phong Hồn Thuật cường đại hơn mấy lần.
Vù!
Lục Ly lấy ra Thất Sắc Lưu Ly Tháp, bảo tháp này tản ra thần quang bảy màu, từng đạo thần uy tràn ngập, một khí tức cổ xưa cuồn cuộn phóng ra. Lục Ly vung tay, bảo tháp hóa thành lưu quang bay về phía Quan Thiên Thu.
Trong linh hồn Quan Thiên Thu thật hỗn loạn, giờ đây linh hồn đều bị thương, hoàn toàn không để ý tinh huống bên ngoài. Nếu hắn không chuyên tâm ứng phó tình huống trong linh hồn, sợ là linh hồn sẽ trực tiếp tan vỡ.
Hắn nhận ra Thất Sắc Lưu Ly Tháp đến gần, cũng cảm nhận được nguy cơ trí mạng, nhưng hắn không làm được gì. Nội tâm hắn thật hối hận, linh hồn vẫn là sở đoản của hắn, sớm biết như vậy, đã khẩn cầu tộc trưởng ban yêu hồn cửu phẩm.
- Đế Binh!
Nguyễn sư huynh nheo mày, khóe miệng hai người Lưu sư huynh co rúm lại. Bọn họ không ngờ một Ngũ Kiếp sơ kỳ nho nhỏ lại có Đế Binh? Đây còn không phải Đế Binh bình thường mà rõ ràng là trọng bảo.
- Chẳng lẽ tiểu tử này là công tử hào môn? Nhưng chưa từng nghe thấy tiếng tăm người này! Vô Tận Thần Khư cũng không có hào phú họ Lục!
Lưu sư huynh thì thào, tuy Vô Tận Thần Khư có rất nhiều Đế Binh, Đế Binh của Thiên Đế Tông càng nhiều, nhưng không phải đệ tử hay cường giả nhà giàu thì rất khó có được.
Thất Sắc Lưu Ly Tháp bay đến bên người Quan Thiên Thu, Lục Ly giờ đây hơi do dự, rốt cuộc là thả ra ngọn lửa đốt Quan Thiên Thu trọng thương hay trực tiếp hút vào trấn áp?
Mặc kệ là thủ đoạn gì, đều sẽ có phiền toái, cuối cùng sẽ náo loạn đến cao tầng Thiên Đế Tông. Cho nên lúc này, nội tâm Lục Ly thật hung ác, muốn đốt cháy Quan Thiên Thu, thuận tiện còn muốn phế bỏ thần đan của hắn, trả thù ba năm trước đây Quan Thiên Thu phế bỏ thần đan của mình.
Cuối cùng Lục Ly vẫn nhịn xuống, bởi vì hắn luôn có một cảm giác, giống như gần đó có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình. Loại cảm giác này cũng không chuẩn xác nhưng Lục Ly vẫn không dám mạo hiểm, lỡ như gần đó thật sự ẩn núp mấy Đế Cấp thì sao.
Lục Ly không đốt cháy Quan Thiên Thu, cũng không thu hắn vào, chỉ để Thất Sắc Lưu Ly Tháp hung hăng đâm tới Quan Thiên Thu.
Ầm!
Quan Thiên Thu giống như bị một tòa núi lớn đánh, Đế Binh nặng nề thế nào không cần hoài nghi. Đây tuyệt đối có thể sánh bằng một ngọn núi. Nhưng phòng ngự của Quan Thiên Thu, va chạm này chỉ khiến khí huyết hắn quay cuồng, cũng không bị thương thế quá nặng.
Ầm!
Thất Sắc Lưu Tháp nhanh chóng bay lên trời cao, sau đó mạnh mẽ va chạm, chỉ một hơi thở, Thất Sắc Lưu Ly tháp va chạm năm lần. Mặt khác, Lục Ly liên tục thổi kèn lệnh, tiếp tục công kích linh hồn của Quan Thiên Thu.
Rầm rầm rầm!
Quan Thiên Thu liên tục va chạm, rất nhanh bị đâm đến đầu rơi máu chảy, bị thương nhiều nơi. Trở thành lĩnh chủ, thân thể cũng thật cường đại. Giờ đây hắn đều không cần chủ động phòng ngự, bị động phòng ngự lại không có bị thương.
Không bị thương, vậy tiếp tục đập!
Lục Ly không dừng lại, tuy hắn đã chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng nếu đã khai chiến, hắn không thể nào dừng tay, ít nhất phải khiến Quan Thiên Thu mất sức chiến đấu.
Đồng thời, hắn nuốt dược chữa thương, bắt đầu khôi phục thương thế. Tuy mấy người Nguyễn sư huynh cũng không định động thủ, nhưng vẫn phải đề phòng, lỡ như Nguyễn sư huynh động thủ thì sao? Đinh An Chi và Ngột Thứu đều thật sợ hãi người này, nói rõ chiến lực của người này thật bưu hãn.
Nói thì chậm, làm thì nhanh!
Thời gian Lục Ly trở mình chỉ ngắn ngủi một hai nén hương, trong tòa thành, Lô lão vốn cười rạng rỡ, hiện giờ mặt mũi đều đen sì. Hắn vừa rồi còn nói thắng Nhuế Đế, hiện tại lập tức vả mặt, tâm tình làm sao vui sướng?
- Kèn lệnh này là một kiện chí bảo Thượng Cổ!
Tuấn Đế nhìn chằm chằm kèn lệnh, nói:
- Thần văn phía trên còn có cảm xúc, hơi thở, đều như vật Thượng Cổ. Tiểu tử này có lai lịch gì? Uy lực bảo vật này đã có thể sánh bằng Đế Binh bình thường, tăng cường linh hồn nhiều như vậy. Nhuế Đế, các ngươi lần này lại thắng rồi.
- Không nhất định!
Trên mặt Nhuế Đế không còn ý cười, ngược lại ngưng trọng nói:
- Ta đoán Nguyễn Thế Kiệt sắp ra tay rồi. Nguyễn Thế Kiệt là đệ tử mạnh nhất trong khảo hạch lần này, Lục Ly... không phải đối thủ của hắn!