Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nguyễn Thế Kiệt đến cùng Quan Thiên Thu, xem như trợ lực của Quan Thiên Thu. Nếu ba người Nguyễn Thế Kiệt động thủ trấn áp Lục Ly, vẫn có thể xem như Lục Ly chịu thiệt lớn, đến lúc đó vẫn là bọn Nhuế Đế thua.
Hắc hắc!
Lô lão nheo mày, nói:
- Vậy mà đồng loạt ra tay, ba người này quả nhiên không biết xấu hổ, lại ba đánh một, còn là đánh lén. Nhưng... làm hay lắm, lão phu còn tưởng rằng thua chắc rồi, tình thế nghịch chuyển mà.
Mọi người nhìn lướt qua, quả nhiên phát hiện ba người đồng thời ra tay, hóa thành ba luồng lưu quang vọt đến chỗ Lục Ly. Hơi thở Nguyễn Thế Kiệt khủng bố nhất, trong tay còn cầm theo một cây thiết côn thật lớn, giống như một con Vạn Thú Vương rít gào phóng đến.
Ba đánh một, còn là đệ tử chính thức ức hiếp đệ tử ký danh. Đây là hành vi không biết xấu hổ, nếu đổi lại Lô lão bình thường đã chửi má nó, nhưng giờ hắn lại đang cười tủm tỉm.
Ồn ào giữa các đệ tử kỳ thật là chuyện nhỏ. Quan Thiên Thu nói một câu không sai, một đám thú đánh nhau mới có thể sinh ra Thú Vương, một đám dê con nhất định bị người đồ tể.
Thiên Đế Tông không ai dám trêu chọc, tâm huyết của các đệ tử bồi dưỡng thế nào? Chỉ có thể nội đấu. Đấu có thể đấu, nhưng không thể đấu không nguyên tắc, giống như kiểu ba người ức hiếp một người này là không có nguyên tắc.
Không nguyên tắc, nhân phẩm kém, kỳ thật cũng không xem là chuyện quá lớn.
Mỗi người đều có khuyết điểm, không ai toàn vẹn, đều có thất tình lục dục, dễ dàng lý giải. Chỉ cần không phải không nhân tính, vậy cũng không phải chuyện lớn. Nếu nhân tính mất đi, đệ tử như vậy bị phát hiện sẽ đuổi đi, không có đường thương lượng gì.
Lô lão vốn nghĩ sẽ thua, lại không ngờ ba người Nguyễn Thế Kiệt cùng động thủ. Tuy hắn không xem trọng hành vi của ba người, lại bởi vì có đánh cược với Nhuế Đế, tự nhiên chờ mong ba người trấn áp Lục Ly.
Lục Ly vẫn luôn âm thầm đề phòng ba người này, khi ba người vừa động, hắn lập tức phản ứng. Trước tiên hắn thổi kèn lệnh, khống chế Phong Hồn thuật công kích ba người. Giờ đây, Quan Thiên Thu không cần lo lắng nữa, hắn chỉ cần có thể trấn áp ba người, trận nguy cơ này sẽ hoàn toàn vượt qua.
Phong Hồn Thuật là bí thuật linh hồn Đạo Thiên Lão Tổ sáng tạo, phi thường bá đạo. Cộng thêm Lục Ly học được một loại bí thuật từ Thiên Gia Tử, tất cả hồn lực đều hóa thành hồn châm, khiến công kích linh hồn của hắn càng thêm sắc bén.
Hai người Lưu sư huynh gia nhập tông môn hơn ngàn năm, vẫn là Ngũ Kiếp đỉnh phong, vẫn là đệ tử cấp thấp nhất. Rất rõ ràng chiến lực hai người này không được tốt lắm, gia tộc cũng không phải hào phú, yêu hồn trong linh hồn hai người tự nhiên không quá mạnh.
Cho nên...
Sau khi hai người bị Phong Hồn Thuật công kích, thân mình ngừng tại chỗ. Bọn họ cảm nhận từng luồng gió như cá chạch nhảy vào trong linh hồn của bọn họ, yêu hồn hoàn toàn không bố trí phòng vệ. Sau khi hồn châm công kích không chút kiêng nể, trong đầu hai người lộ vẻ kinh hãi.
Lúc trước bọn họ vẫn luôn xem thường Lục Ly, nghĩ đến đây là một Ngũ Kiếp sơ kỳ, còn là đệ tử ký danh, có thể mạnh thế nào? Lại không ngờ rằng, đây là một con mãnh thú khoác da dê, Lục Ly là cường giả linh hồn.
Hai người này chỉ có thể bị trấn áp, nội tâm Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, thần niệm tập trung lên Nguyễn Thế Kiệt, Phong Hồn Thuật như gió dữ mưa rền công kích Nguyễn Thế Kiệt.
- Linh hồn người này rất mạnh!
Nội tâm Lục Ly trầm xuống, Nguyễn Thế Kiệt giống như không bị gì, công kích linh hồn của hắn mãnh liệt như thế, nếu Nguyễn Thế Kiệt không chịu nổi, hiện giờ đã trúng chiêu, thân thể hoàn toàn không thể động.
Xoẹt xoẹt!
Gậy gộc trong tay Nguyễn Thế Kiệt biến lớn lên, dòng khí thổ hoàng sắc phía trên vờn quanh, cảm giác phi thường nồng nặc, gây gộc như một luồng cự phong cao mười vạn trượng, bị Nguyễn Thế Kiệt cầm trong tay, dùng để đập Lục Ly.
Tốc độ thiết côn này quá nhanh, mới vừa rồi còn ở ngoài ngàn trượng, giây lát đã đến trước mặt Lục Ly. Lục Ly cũng không có biện pháp, triệu tập năng lượng trong huyệt đạo, mang theo lực vạn quân phóng đến cự côn.
Ầm!
Một thiết côn thật lớn va chạm với một nhân loại nhỏ bé, cảm giác như vẫn thạch va chạm đại địa. Không gian gần Lục Ly đột nhiên run lên, tiếng gầm rú nặng nề vang vọng khắp nơi, quanh quẩn không ngớt.
Lục Ly bị đập bay mấy ngàn trượng, thiết côn cũng bay trở về. Vẻ mặt Lục Ly không chút biểu cảm, khóe miệng vẫn có thể thấy vết máu. Một côn này làm khí huyết cả người hắn quay cuồng, thần lực nhiễu loạn, lục phủ ngũ tạng chấn động. Lúc cự côn nện xuống, thần uy thiên địa cực kỳ cường đại. Nếu là Ngũ Kiếp sơ kỳ bình thường, sợ đã biến thành sương máu dưới một côn này.
- Lại nhận ba côn của ta!
Trên người Nguyễn Thế Kiệt hiện lên một chiến giáp màu trắng, cầm thiết côn thật lớn, uy phong lẫm liệt, giống như một tôn chiến thần. Hắn liên tục đánh cự côn đến Lục Ly, Lục Ly đều không kịp phản ứng, thiết côn thật lớn đập mạnh xuống.
Rầm rầm rầm!
Thiết côn liên tục đập ba lần, Lục Ly bạo lui mấy vạn trượng, máu tươi trong miệng hắn rốt cuộc không thể áp chế, phun liên tục. Hai tay cũng máu tươi đầm đìa, thiết côn này không phải Đế Binh, nhưng là một kiện trọng bảo siêu cấp, phỏng chừng gậy gộc này có thể nặng mấy vạn cân.
Gậy gộc nặng không phải mấu chốt, mấu chốt là Nguyễn Thế Kiệt khẳng định phóng chân ý thổ hệ, mỗi một côn này đập đến đều cảm giác như bị một tòa núi lớn đè áp. Đây cũng do thân thể Lục Ly cường đại, nếu không sợ là Ngũ Kiếp đỉnh phong cũng chịu không nổi.
Hả?
Lục Ly lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn Nguyễn Thế Kiệt không công kích, nội tâm hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, hắn lập tức biến sắc, hắn hiện giờ mới phát hiện, trong cơ thể hắn ẩn chứa rất nhiều năng lượng, những năng lượng này rất nhanh tụ tập ở ba nơi, hình thành đoàn năng lượng thật lớn.
Một là ở gần thần đan, một là gần lục phủ ngũ tạng, còn có gần linh hồn!
- Khó trách đám người Đinh An Chi, Ngột Thứu gặp Nguyễn Thế Kiệt đều sợ hãi như gặp hổ!
Lục Ly hiện giờ tỉnh ngộ lại, chiến lực của Nguyễn Thế Kiệt này rất biến thái, so ra Quan Thiên Thu kia thật quá kém.