Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong tay Nguyễn Thế Kiệt, thiết côn sáng lên, vẫn luôn đề phòng Lục Ly. Chờ sau khi Lưu sư huynh thu Quan Thiên Thu vào không gian giới, hắn mới hơi yên lòng, bảo vệ Quan Thiên Thu, ít nhất bọn họ có thể thối lui.
Thần niệm của hắn tập trung vào Lục Ly, hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề. Thương thế của Lục Ly đang khôi phục với tốc độ khủng bố, nội tâm hắn cả kinh, nếu thương thế Lục Ly khỏi hẳn, đến lúc đó phóng xuất ra xích kim sắc kia, hắn sợ phải rơi vào vết xe đổ của Quan Thiên Thu.
Cho nên hoặc là hiện tại lui, hoặc là hiện tại hành động.
Nội tâm hắn rối rắm, tuy giờ đây, tâm niệm hắn vừa động, đầu óc Lục Ly lập tức có thể nổ tung, nhưng hắn không dám xằng bậy. Dù sao giết Lục Ly, rất có thể đời này của hắn xong rồi.
- Không đúng...
Hắn cảm ứng thử năng lực trong đầu Lục Ly. Hắn phát hiện năng lượng này lại lặng lẽ tan rã, đang bị Lục Ly luyện hóa rất nhanh. Trong linh hồn Lục Ly chạy ra hồn lực mênh mông, rất nhanh cắn nuốt năng lượng của hắn. Hiện tại cho dù muốn kíp nổ, phỏng chừng cũng sẽ không tạo ra thương tổn quá lớn với Lục Ly.
- Nên chiến hay nên lui?
Con ngươi hắn lóe lên, cuối cùng quyết định ra tay thử. Thiết côn của hắn tiến hành công kích viễn trình, hắn có thể liên tục thúc giục bảo vật kia hoặc phóng thích loại sát chiêu kia không? Nguyễn Thế Kiệt cho rằng không có khả năng.
Ha hả!
Khi thân mình Nguyễn Thế Kiệt mới bay lên, Lục Ly đột nhiên mở mắt, ánh mắt sâu xa nhìn Nguyễn Thế Kiệt. Hắn mở miệng, thanh âm thật suy yếu, lại thật kiên định:
- Ngươi có thể thử xem, nếuccòn ra tay nữa, ta khó có thể khống chế, có lẽ đầu ngươi cũng không còn.
Trước khi Lục Ly không nói chuyện, liếc mắt nhìn Nguyễn Thế Kiệt một cái, khiến nội tâm hắn rung động, thiếu chút nữa quay đầu rời đi. Nhưng sau khi Lục Ly nói chuyện, Nguyễn Thế Kiệt không sợ nữa. Nếu Lục Ly thật sự có năng lực này, hắn còn cần uy hiếp sao? Trực tiếp phóng thích kim liên kia đánh vỡ nửa thân thể hắn là được rồi? Làm gì phí lời như vậy?
Xoẹt!
Cho nên Nguyễn Thế Kiệt không chút chần chờ, thiết côn trong tay không ngừng lớn lên, thân thể nhỏ bé vung thiết côn thật lớn đến Lục Ly.
Nếu hắn không công kích mà thối lui, vậy không thể bàn giao cho Quan gia. Cho nên hắn nghĩ đập hôn mê Lục Ly, lại cướp đoạt không gian giới của Lục Ly. Nếu có thể... cướp luôn thần liên màu vàng Lục Ly vừa phóng thích, hết thảy đều thật hoàn mỹ.
- Ma Lặc Sa Mạc!
Lục Ly trơ mắt nhìn thấy nhìn chiêu thức nện xuống, nhưng hắn không có năng lực chống cự gì. Toàn thân hắn bị thương nặng, tinh thần cũng cực kỳ suy yếu, nguyên khí sinh mệnh suy yếu đến cực điểm.
Vừa rồi hắn quả thật vận dụng Trật Tự Thần Liên, đó là xúc động dưới cơ duyên xảo hợp, hiện tại tuy hắn rất muốn xúc động thêm lần nữa, nhưng thân thể hắn sắp không xong, cho dù có thể xúc động cũng không thúc giục được. Một kích vừa rồi đã tiêu hao hết khí lực toàn thân hắn.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thiết côn kia nện xuống, hắn không biết Nguyễn Thế Kiệt cuối cùng có giết hắn hay không, giờ đây hắn không làm được gì, chỉ có thể chịu đựng.
Xoẹt!
Thiết côn thật lớn mang theo sát khí rung trời đánh xuống, còn chưa nện xuống, thần uy khủng bố đã chấn động đến mức thương thế Lục Ly nặng hơn vài phần. Máu trong cơ thể hắn gần như chảy hết, không còn máu để chảy, rất nhiều miệng vết thương đều khôi phục như cũ, như dưới thần uy trấn áp, lại văng máu tung tóe. Nếu gậy gộc này nện xuống, nửa thân mình hắn sẽ bị đập nát?
Ầm!
Ngay lúc này, không gian bên người Lục Ly đột nhiên nổi lên sóng gió. sau đó linh khí thiên địa rất nhanh hội tụ nơi này, một bàn tay thon dài ngưng tụ thành, chộp lên thiết côn.
Bịch!
Thiết côn đụng chạm với bàn tay khổng lồ, chỉ phát ra thanh âm rất nhỏ, thiết côn kia bị bàn tay khổng lồ bắt lấy, rốt cục không thể tiếp tục di động, ngược lại bàn tay khổng lồ run lên, thân mình Nguyễn Thế Kiệt bị đẩy ra ngoài, thiết côn chậm rãi nhỏ đi trong bàn tay khổng lồ.
Vù!
Bàn tay khổng lồ biến mất, thiết côn trôi nổi giữa không trung, nhưng Nguyễn Thế Kiệt không định tiếp tục, ngược lại sắc mặt trở nên tái nhợt. Đôi mắt hắn chuyển động mọt vòng, hai chân quỳ mạnh trên không trung, trầm quát:
- Đệ tử có tội!
Lưu sư huynh và người khác cũng lập tức quỳ xuống, có thể có thủ đoạn như thế chỉ có thể là Đại Đế. Hắn muốn công kích Lục Ly, Đại Đế lại can thiệp, bất luận là tình huống gì, đều là lỗi của hắn, Đại Đế bất mãn rồi.
Hửm?
Đôi mắt Lục Ly sáng ngời, nội tâm cũng kích động, gần đây quả nhiên có Đế Cấp ẩn núp. Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, nội tâm trở nên lo lắng,vừa rồi hắn bại lộ Trật Tự Thần Liên, có thể bị Đế Cấp này cướp đoạt không?
Vù!
Giữa không trung, sóng gió nổi lên, sau đó một bóng người xuất hiện giữa không trung, người này dáng người không quá cao lớn mặt trường bào màu xanh, khí độ hơi nho nhã, không phải Nhuế Đế thì là ai.
- Nhuế Đế!
Lục Ly thấy người này, nội tâm hơi buông lỏng, Đế Cấp này cũng xem như đối xử với hắn không tồi ở chiêu sinh đại điển? Vài lần hắn làm bừa người này đều phát hiện, nhưng đều không vạch trần!
- Nguyễn Thế Kiệt!
Sau khi Nhuế Đế đến, sắc mặt cũng không quá âm trầm, chỉ lạnh lùng, hắn liếc mắt nhìn ba người Nguyễn Thế Kiệt:
- Ba người các ngươi tự ra ngoài, đi Hình Phạt Đường thỉnh tội. Về phần Quan Thiên Thu, sau khi ra ngoài đưa hắn đi Thiên Đế Thành, để người Quan gia mang hắn về, chuyển cáo với Quan gia, đệ tử thế hệ này của bọn họ thật không bằng mấy đời trước...
- Dạ!
Nguyễn Thế Kiệt dám nói cái gì chứ? Nhuế Đế không trực tiếp trừng phạt, hắn đã cảm ơn trời đất rồi. Đi Hình Phạt Đường còn có thể nhờ vả, có thể cầu nhân tình, phán phạt sẽ không quá nặng.
Nguyễn Thế Kiệt thu hồi gậy gộc, ba người xám xịt rời khỏi. Quan Thiên Thu đã nhận định bị đào thải, Nhuế Đế này nói như vậy, hắn cũng có thể bàn giao lại với Quan gia. Hắn cố gắng rồi, sự việc cuối cùng trở thành cục diện như thế không có quan hệ với hắn.
Ba người đi rồi, Lục Ly cố gắng mở mắt, hắn muốn quỳ xuống, đáng tiếc thân thể hoàn toàn không nghe chỉ huy của mình.