- Tốt!
Trên mặt Lục Ly hiện lên ý cười, tâm tình vui vẻ phần nào, sau đó lại hỏi tiếp:
- Những người còn lại thì sao?
- Vẫn chưa!
Người kia lắc đầu, bổ sung nói:
- Chẳng qua hẳn cũng sắp rồi, nhiều nhất là mười ngày nửa tháng nữa.
- Ngươi truyền tin để Dạ tộc trưởng tới một chuyến, ta tìm hắn có việc.
Lục Ly dứt khoát không đi bộ lạc, đi đi về về chỉ lãng phí thời gian, cứ để Dạ Tra tới là được, dù sao tốc độ hắn cũng nhanh.
Trong tay người kia lập tức hiện ra một tấm ngọc phù, hắn bóp nát rồi nói:
- Thánh Chủ ngồi đây nghỉ ngơi, lát nữa tộc trưởng sẽ tới.
Lục Ly đi tới trên bụi cỏ ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, vẻn vẹn một nén hương sau, nơi xa vang lên tiếng xé gió nhỏ nhẹ. Tiếp đó một đạo u hồn bay tới, ngưng kết ở trước mặt Lục Ly, không phải Dạ Tra thì còn là ai?
- Thánh Chủ!
Dạ Tra hưng phấn khom người kính lễ, tâm tình Lục Ly cũng rất phấn khởi, gật đầu nói:
- Chúc mừng Dạ tộc trưởng đột phá Quân Hầu Cảnh!
Trên mặt Dạ Tra chớp qua một tia cảm kích, lần nữa bái hạ nói:
- Đều nhờ Thánh Chủ ban cho, Dạ Tra cảm ân trong lòng.
- Được rồi, chúng ta cũng đừng khách sáo, bên ngoài xảy ra chút chuyện, ta phải nói qua với ngươi một tiếng.
Lục Ly nghiêm mặt nói, thần sắc Dạ Tra lập tức trở nên trịnh trọng, vung tay để hai tên tộc nhân lui ra, sau đó mới hỏi:
- Thánh Chủ, đã xảy ra chuyện gì, ngài cứ nói.
- Sáng mai ta liền phải rời khỏi Thiên Đảo Hồ, đi Trung Châu?
Lục Ly kể lại một lần toàn bộ sự tình phát sinh trong thời gian gần đây, ngay cả chuyện Minh Vũ đều không giấu giếm, cả quan hệ giữa Minh Vũ với cha hắn đều nói.
Cuối cùng hắn mới hỏi:
- Ta an trí người Liễu gia ở chỗ ngươi thì không vấn đề gì chứ? Có liên lụy đến các ngươi không?
- Liên lụy?
Dạ Tra ngạo nghễ cười nói:
- Thánh Chủ ngươi cũng quá coi thường Thanh Loan Tộc chúng ta, chúng ta chính là chủng tộc có được tốc độ nhanh nhất Trung Châu, không có một trong. Hơn phân nửa đệ tử trực hệ Thanh Loan Tộc đều có thể thức tỉnh huyết mạch, ngươi có biết là mấy phẩm?
- Ách?
Lục Ly thoáng kinh ngạc hỏi:
- Mấy phẩm?
Dạ Tra khẽ cười một tiếng nói:
- Bát phẩm! Huyết mạch bát phẩm. Chúng ta sau khi sử dụng huyết mạch thần kỹ có thể đề thăng tốc độ lên gấp mười. Nói cách khác, hiện tại với tốc độ của ta, dù là Nhân Hoàng sơ kỳ đều không bằng được. Ngươi cảm thấy chỉ với mấy tên Quân Hầu Cảnh Bắc Mạc liền có thể giết được ta?
- Cái này...
Nét mặt Lục Ly không giấu được vẻ kích động, hắn biết Thanh Loan Tộc rất mạnh, lại không nghĩ rằng sẽ mạnh đến như vậy. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Dạ tộc trưởng, mặc dù tốc độ là một phần của chiến lực, nhưng... đến cấp bậc như các ngươi phải dựa vào áo nghĩa đúng không? Ngươi có nắm chắc đối chiến được với cường giả Quân Hầu Cảnh đỉnh phong?
- Ha ha ha!
Dạ Tra ngửa mặt lên trời cười ha hả, trên thân tràn ra một cỗ khí tức khủng bố, hắn giễu cợt nói:
- Chỉ với mấy tên phế vật ở Bắc Mạc này, Dạ Tra ta còn chưa để vào trong mắt. Áo nghĩa? Ngươi tưởng Thanh Loan Tộc chúng ta không tu luyện áo nghĩa? Nói thực cho Thánh Chủ biết, từ hơn một trăm năm trước ta liền đã cảm ngộ áo nghĩa. Bằng vào áo nghĩa và huyết mạch bát phẩm, một trăm năm trước ta đã có lòng tin quét ngang Quân Hầu Cảnh phổ thông chưa cảm ngộ áo nghĩa.
- Bởi thế...
Dạ Tra lần nữa cười ngạo nghễ nói:
- Thánh Chủ hoàn toàn không cần lo lắng, nếu Thánh Chủ không muốn chạy trốn. Có ta ở đây, đừng hòng ai công được vào Lạc Thần Thành!
- Làm sao còn chưa đi ra?
Lục Ly đã tiến vào hai ba canh giờ, phỏng chừng bên ngoài trời đều đã sáng, lại vẫn chưa thấy đi ra. Thiên Đà Tử không khỏi đau đầu, Minh Vũ có thể trở về bất cứ lúc nào. Nếu không tìm thấy Lục Ly ở Lạc Thần Thành, nói không chừng sẽ đến Huyết Sát Đảo, khi đó liền sẽ xuống núi lửa tìm kiếm.
Thời gian dần trôi đi, một canh giờ sau, trong hồ dưới lòng đất rốt cục cuộn lên sóng cả. Lục Ly tung người bay ra từ trong hồ, tiến vào thông đạo.
- Thế nào, chủ nhân!
Thiên Đà Tử lập tức hỏi dò, Lục Ly khua tay nói:
- Đi lên trước rồi nói.
Hai người phóng ra núi lửa, vừa lên núi lửa Lục Ly liền đi đến bên ngoài hành cung, liếc nhìn mấy ngàn tộc nhân Liễu gia đứng chi chít, cất tiếng nói:
- Được rồi, giờ mọi người quay về Huyết Sát Đảo. Chờ đợi trong Huyết Sát Bảo, hết thảy bên ngoài đã có ta.
- Về Huyết Sát Đảo?
Đám người Liễu Di không khỏi có chút mơ hồ, đã rời Huyết Sát Đảo, vì sao còn phải quay về? Mới đầu các nàng trước là đi Huyết Sát đảo, sau lại len lén tiến vào Địa Long đảo, giờ lại gọi đi về? Phải biết trong này có không ít người già trẻ em a....
- Đi, đi!
Liễu Di ngược lại là chưa từng hoài nghi quyết định của Lục Ly, lập tức bố trí để người Liễu gia quay về Huyết Sát Đảo. Cũng may nơi này cách Huyết Sát Đảo không xa, cùng lắm chỉ cần tiêu tốn một hai canh giờ là có thể an bài xong.
- Chủ nhân, ngươi đây là?
Thiên Đà Tử nghi hoặc không hiểu, rốt cuộc Lục Ly muốn làm gì? Vì sao không bố trí để người Liễu gia tiến vào tiểu thế giới?
- Đừng hỏi nhiều làm gì, ngươi cũng đi Huyết Sát Bảo. Cầm theo ngọc phù này, gặp bất kỳ tình huống mà ngươi ứng phó không được thì lập tức bóp nát ngọc phù.
Lục Ly đưa qua một chiếc ngọc phù cảnh báo, thấy Thiên Đà Tử còn muốn hỏi, hắn khoát tay nói:
- Ngươi cứ đi là được, tin tưởng ta. Trừ phi ta chết, bằng không các ngươi ở bên kia tuyệt đối không xảy ra chuyện. Mặt khác để Cửu trưởng lão phái người đi Lạc Thần Thành, Minh Vũ trở về bảo hắn tới đây gặp ta.
- Được rồi!
Thiên Đà Tử như có điều suy tư liếc nhìn về phía núi lửa một cái, sau đó lẳng lặng tiềm về Huyết Sát Đảo, Lục Ly thì lại một mình tiến vào trong hành cung Địa Long Đảo.
Lục Ly đổi ý!
Sau mấy canh giờ hàn huyên với Dạ Tra, hắn quyết định không đưa người Liễu gia vào trong tiểu thế giới nữa. Một là không muốn lộ bí mật tiểu thế giới, hai là trong đám người Liễu gia có rất nhiều người già trẻ em, đi xuống hồ dưới lòng đất rất phiền phức, vạn nhất người già trẻ nhỏ chết chìm thì biết làm sao?