Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ý cười trên mặt Lỗ Ngọc Sơn càng ngày càng đậm, hai người một công một trốn, đánh thật náo nhiệt. Nhưng thấy thế nào cũng như chơi đùa, không có cảm giác kịch liệt.
Mấy vạn luồng thần niệm bên ngoài đều nhìn chằm chằm mấy chục Luận Võ Trường này, ngay từ đầu có người còn xem trận của Lục Ly, nhưng rất nhanh đều không chú ý nữa, nhìn chằm chằm chiến trường còn lại.
Nhất là chiến trường của năm người kia, hấp dẫn mấy người chú ý. Dù sao năm người này được chú ý nhất, vận khí năm người cũng không tệ, không đấu đá lẫn nhau. Nếu không sẽ lập tức có người bị đào thải.
Trong lầu các lộ thiên bên này, Ảnh Hậu và ba mươi mấy nữ tử cùng tỏa ra thần niệm, phần lớn đều tập trung vào chiến trường năm người. Hai người Lục Linh và Tượng Linh Lung đều nhìn chằm chằm một người, Đông Dã Ưng!
Đối với hai người, người còn lại thắng hay bại đều không quan trọng. Đông Dã Ưng cũng đến từ Tam Trọng Thiên, ba người đều quen biết. Nội tâm hai người kỳ thật có một loại hy vọng xa vời… hy vọng Đông Dã Ưng có thể thắng, sau đó có thể cùng hắn nói lý, ngoài mặt gả cho hắn, như vậy hai người ít nhất còn có thể kéo dài hơi tàn.
Chỉ cần một chút hy vọng sống sót nào, hai người cũng sẽ không bỏ qua. Tuy hai người đều thật chán ghét Đông Dã Ưng, ít nhất người này xem như một tiểu nhân, nhưng chỉ cần Đông Dã Ưng đáp ứng kết hôn giả, vậy trong thời gian ngắn khẳng định sẽ không xằng bậy.
Đương nhiên, nơi này có một điều kiện tiên quyết, Đông Dã Ưng phải đạt hạng nhất. Hai người không có tư cách lựa chọn gả cho ai. Nữ Thánh Tông rất bá đạo, hai người lựa chọn không gia nhập nội môn, vậy phải hoàn toàn dựa theo quy củ của Nữ Thánh Tông. Nếu không Nữ Thánh Tông sẽ không chút lưu tình xử tử hai người.
Hai người không trao đổi với Đông Dã Ưng, bởi vì Đông Dã Ưng có được hạng nhất sẽ không có tư cách lựa chọn hai người. Cho nên hai người giờ đây đều nhìn Đông Dã Ưng, chờ mong hắn được hạng nhất.
Chiến đấu của năm người rất nhanh đã xong, Đông Dã Ưng chống lại một Lục Kiếp bình thường, chiến lực tuyệt đối trực tiếp trấn áp, dễ dàng chiến thắng.
Bốn người khác cũng đồng dạng như thế, đối thủ chống lại cũng không mạnh, bốn người tự nhiên sẽ không kéo dài thời gian. Đều muốn sớm đi ra quan sát chiến lực của đối thủ, như vậy chiến đấu về sau sẽ càng thêm thoải mái.
- Phong huynh, thật xin lỗi!
Lỗ Ngọc Sơn nhìn thấy kéo dài lâu như vậy, cũng không muốn tiếp tục chơi nữa. Hắn đang chuẩn bị phóng thích công kích cường đại, thân mình Lục Ly lại vọt đến như u hồn, trong tay xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, phóng ra công kích linh hồn.
Công kích linh hồn của Lục Ly rất mạnh, hiện tại linh hồn còn tăng lên nhiều uy lực như vậy, Lỗ Ngọc Sơn sao có thể ngăn cản? Phóng thích công kích linh hồn, Lỗ Ngọc Sơn lập tức không thể động đậy.
Ầm!
Lục Ly vọt đến bên người Lỗ Ngọc Sơn, lấy ra một thanh trọng kiếm hung hăng bổ lên đầu hắn. Tia chớp phóng hơn mười kiếm, chiến giáp trên người Lỗ Ngọc Sơn vỡ tung, đầu cũng bổ ra.
Lục Ly ngừng công kích, một luồng bạch quang hiện lên, Lỗ Ngọc Sơn bị truyền tống ra ngoài. Mỗi một chiến trường đều có trưởng lão Nữ Thánh Tông theo dõi, tình huống của Lỗ Ngọc Sơn thuộc loại tình huống bị đánh bại đến không thể đánh bại lần nữa, Lục Ly vừa rồi cũng có bảo lưu thực lực, nếu không, đầu Lỗ Ngọc Sơn lúc này đã nát bét…
- Phong Vô Định, thắng!
Một trưởng lão Nữ Thánh Tông trầm quát, vô số ánh mắt bị hấp dẫn. Trên mặt rất nhiều người lộ vẻ kinh ngạc. Người có thực lực yếu nhất lại chiến thắng? Rất nhiều người quen biết Lỗ Ngọc Sơn, Lỗ gia là một gia tộc tương đối nổi danh.
- Gia tổ Phong Vô Định này là Phong Thanh Vụ lão ma, xem ra Phong lão ma phái hắn ra không phải do hồ đồ!
- Thì ra là con cháu của Phong lão ma, vậy sẽ không tệ, người này hẳn là cường giả che giấu. Đúng rồi… vừa rồi ai xem rồi, hắn sao thắng được vậy?
- Không chú ý, ta đang xem bên này, ai chú ý hắn.
- Ta cũng không chú ý, cũng không biết hắn thắng thế nào.
Trên khán đài nghị luận, dù sao một võ giả yếu nhất thắng một công tử xem như nổi danh, đây là một chủ đế hay, hấp dẫn không ít người thảo luận.
Tượng Linh Lung nhìn lướt qua, cũng không quá để ý, Lục Linh cũng nhìn lướt qua, đột nhiên ngẩn người, trong con ngươi lộ vẻ kinh nghi.
- Sao vậy, Linh tỷ?
Tượng Linh Lung nhận ra dị trạng của Lục Linh, truyền âm dò hỏi.
- Không có gì!
Lục Linh nhíu mày, sau đó lắc đầu thu ánh mắt trở về. Nàng mơ hồ cảm thấy Phong Vô Định này rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi từng gặp ở đâu. Nhìn kỹ vài lần, xác định chưa từng gặp qua, tự nhiên không chú ý nữa.
Nơi còn lại đều đang khai chiến, Lục Ly đi ra, ẩn mình về lầu các của mình, ngồi xếp bằng. Không qua một lát, Lỗ Ngọc Sơn lại đến, đầu hắn bị bó một vòng, chỉ còn lại đôi mắt, trong mắt đều là tức giận, nhìn chằm chằm Lục Ly, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phong Vô Định, ngươi vô sỉ, ta nhường ngươi một bước, ngươi lại đánh lén ta?
Lục Ly nhếch môi, Lỗ Ngọc Sơn này có phải kẻ ngốc không? Hay quá ngây thơ? Hắn lại dám khởi binh vấn tội? Lục Ly cũng lười phản ứng, nhắm mắt không để ý.
Thái độ này của Lục Ly chọc tức Lỗ Ngọc Sơn, sát khí nổi dậy, nói:
- Phong Vô Định, ngươi chờ chết đi, nếu để ngươi còn sống trở về, xem như Lỗ Ngọc Sơn ta vô năng.
Lục Ly hoàn toàn cạn lời, mở to mắt, phu ra hai chữ:
- Ngu ngốc!
- Muốn chết sao?
Trong tay Lỗ Ngọc Sơn xuất hiện một thang trường kiếm. Nhưng hắn còn chưa đến gần, một thân ảnh đã phóng nhanh đến, đánh sau gáy hắn, hắn bị chấn động, ngất xỉu. Một trưởng lão Nữ Thánh Tông ra tay, nàng phất tay nói:
- Mang hắn đi Nữ Thánh Thành, để người Lỗ gia dạy dỗ hắn lại, cái gì mới là quy củ.
Hai nữ đệ tử phóng nhanh đến, dẫn Lỗ Ngọc Sơn ra ngoài. Rất nhiều công tử xung quanh, bao gồm đám người Đông Dã Ưng cũng khinh bỉ nhìn Lỗ Ngọc Sơn. Người này thật ngu ngốc, thua là thua, còn muốn đòi lại mặt mũi? Còn không xem nơi này là đâu? Tưởng là địa bàn Lỗ gia bọn họ hay sao?
Trận phong ba nhỏ này cũng không khiến nhiều người chú ý lắm.