Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi đợi nửa canh giờ, toàn bộ luận võ đã xong. Người thất bại, bị thương được dẫn đi chữa thương, nghỉ ngơi. Người không có thương thế quá nặng thì lưu lại khán đàn, người đào thải là không có tư cách trở lại lầu các lộ thiên.
- Nghỉ ngơi một canh giờ, luận võ tiếp tục!
Trưởng lão của Nữ Thánh Tông đi ra, bởi vì người thắng lợi cũng có bị thương, cho nên cho một canh giờ chữa thương. Nếu một canh giờ còn chữa thương không xong, vậy chính là vận khí của ngươi không tốt, ai bảo thực lực của ngươi không mạnh, để mình bị thương?
Lục Ly an nhàn ngồi xếp bằng, lẳng lặng chờ đợi. Một canh giờ rất nhanh trôi qua, sau đó vòng luận võ tiếp theo bắt đầu. Đồng dạng là rút thăm quyết định, bây giờ còn hơn tám mươi người, sau trận đấu này, chỉ còn lại hơn bốn mươi người.
Lần này vận khí của Lục Ly cũng không tồi, đối thủ vẫn là Ngũ Kiếp đỉnh phong, cũng không chống lại Lĩnh Chủ Cảnh, càng không chống lại năm người Đông Dã Ưng kia.
Năm người Đông Dã Ưng tự nhiên không chống lại lẫn nhau, không biết là năm người có vận khí tốt? Hay là Nữ Thánh Tông âm thầm khống chế? Có lẽ là muốn năm người bọn họ đều tiến vào mười hạng đầu? Sau đó tiến hành quyết đấu kịch liệt?
Những điều này Lục Ly không biết, hắn đấu với một Ngũ Kiếp đỉnh phong, nội tâm rất vui sướng, dù sao có thể thoải mái thắng trận này, cũng không cần bại lộ quá nhiều thực lực hay tiêu hao quá nhiều thể lực.
Hắn tiến vào Luận Võ Trường, đối thủ của hắn cũng đi vào, là một công tử anh tuấn, tuổi tác phỏng chừng không lớn hơn hắn bao nhiêu. Sau khi người này tiến vào, vẻ mặt thật ngưng trọng, cũng không bởi vì khí tức của Lục Ly không mạnh mà khinh thường hắn.
Lục Ly chiến thắng Lỗ Ngọc Sơn, điều này khiến rất nhiều người âm thầm đề phòng hắn. Dù sao Lỗ Ngọc Sơn cũng là Ngũ Kiếp đỉnh phong, Lục Ly không hao tổn gì, Lỗ Ngọc Sơn lại bị thương nặng, chuyện này có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
Lần này chiến đấu của Lục Ly hấp dẫn rất nhiều người, rất nhiều người muốn xem thử Lục Ly rốt cuộc đang che giấu thủ đoạn gì? Làm sao thắng được Lỗ Ngọc Sơn?
Lục Linh là một người trong đó!
Tượng Linh Lung vẫn nhìn chằm chằm Đông Dã Ưng, ánh mắt Lục Linh lại chuyển về phía này, nàng vẫn cảm thấy Lục Ly giống một người, nàng lại không nhớ nổi đó là ai. Cho nên, hiện giờ Lục Ly khai chiến, nàng theo bản năng nhìn về Lục Ly, thần niệm cũng tập trung vào Lục Ly.
Bên này Lục Ly hành động, thân mình bay đến như báo săn, trong tay xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, lấy khí thế cuồng bạo chưa từng có vọt đến. Nhuyễn kiếm của hắn sáng lên, thần quang rạng rỡ, giống như muốn nổi lên sát chiêu siêu cấp gì.
Công tử phía đối diện thật khẩn trương, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm Lục Ly, trong tay xuất hiện một tấm chắn, bàn tay khác xuất hiện một thanh đoản kiếm, đồng dạng đoản kiếm sáng lên, sau khi chuẩn bị ngăn trở công kích của Lục Ly, tìm kiếm cơ hội phản kích.
Khi Lục Ly ở gần công tử này trăm trượng, hắn biết mình sẽ thắng rồi. Công tử này không phải công tử của thế lực siêu cấp, khẳng định không có yêu hồn bát cửu phẩm, ngăn không được công kích linh hồn của hắn.
Vù!
Nhuyễn kiếm Lục Ly run lên, một luồng sóng gợn vô hình tản ra, công tử kia còn chưa phản ứng lại, lập tức trúng chiêu. Cảm giác như có hàng tỉ hồn châm đâm đến linh hồn hắn, trong nháy mắt, hắn cảm giác trong linh hồn sẽ nổ mạnh.
Ầm!
Lục Ly lấy ra trọng kiếm, đều không phóng thích sát chiêu gì, chỉ bằng vào lực lượng cường đại ném mạnh tới. Công tử kia hoàn toàn an tĩnh trong linh hồn, sợ linh hồn hỏng mất, nào còn lo lắng quá nhiều.
Rầm rầm rầm rầm!
Liên tục oanh kích trăm kiếm, chiến khôi của công tử này bị Lục Ly bạo lực đánh nát, việc về sau không cần nhiều lời. Công tử trực tiếp bị loại bỏ, truyền tống ra ngoài.
- Công kích linh hồn!
- Đứa cháu của Phong lão ma dùng công kích linh hồn, hắn là cường giả linh hồn!
- Không ngờ, hắn che giấu chiến lực thật sự của mình, đây là một cường giả linh hồn, còn là một cường giả linh hồn rất cường đại!
- Phong lão ma không am hiểu linh hồn. Hắn lại có đứa cháu hiểu công kích linh hồn lợi hại như thế?
Trên khán đài, rất nhiều lĩnh chủ, ánh mắt đều rất độc, vừa nhìn đã nhìn thấu sát chiêu của Lục Ly. Trên khán đài trở nên ồn ào, rất nhiều đệ tử trưởng lão của Nữ Thánh Tông cũng nghị luận hắc mã giết ngang trời này.
- Người này…
Lục Linh nhìn thấy công kích linh hồn Lục Ly phóng thích, con ngươi chợt sáng lên, thì thào một tiếng, sau đó ánh mắt nàng lộ vẻ mê mang. Tượng Linh Lung kinh ngạc liếc nhìn Lục Ly, cũng không phát hiện gì, tò mò truyền âm nói:
- Linh tỷ sao vậy? Chẳng lẽ ngươi xem trọng hắn rồi?
Lục Linh lắc đầu, nghĩ nghĩ, truyền âm nói:
- Người kia rất giống hắn, hình thức công kích cũng rất giống, chẳng lẽ là… dịch dung?
- Hắn? Hắn là ai vậy?
Tượng Linh Lung nhíu mày, đột nhiên bừng tỉnh, truyền âm nói:
- Linh tỷ, tỷ là nói Lục Ly?
Vừa nói xong, ánh mắt Tượng Linh Lung như ánh điện quét về phía Lục Ly. Giờ đây, Lục Ly mới truyền tống ra ngoài, hắn theo bản năng liếc mắt nhìn Lục Linh và Tượng Linh Lung, vừa hay chạm mắt với Tượng Linh Lung.
Ầm!
Tượng Linh Lung cảm giác trong linh hồn chấn động, cả thân thể mềm mại rung động, trên mặt nàng đỏ bừng, sau đó lập tức rũ mắt nhìn xuống, sợ bị người khác nhìn ra dị trạng.
Nàng thở hơi dồn dập, dừng một lát, truyền âm nói với Lục Linh:
- Linh tỷ, tỷ cảm giác không sai. Hắn… đến đây rồi, hắn lại đến đây rồi, hắn là đến mang chúng ta rời đi, đến cứu chúng ta!
Nữ nhân đều thật cảm tính, cho dù ngoài mặt cao lãnh thế nào, tự phụ thế nào, nếu cường đại, trong xương tủy nàng khẳng định sẽ có một ít cảm tính. Phần lớn nội tâm các nàng đều thật yếu đuối, khát vọng sau lưng có một thân ảnh cao lớn, có thể bảo hộ các nàng, che mưa che gió cho các nàng.
Tượng Linh Lung hiện giờ là như vậy. Lúc trước nàng thật kiên cường, thậm chí chuẩn bị tốt tử vong. Ở Nữ Thánh Tông nàng chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi, yếu ớt, vẫn luôn lạnh như băng, ngẫu nhiên có thể nói giỡn với Lục Linh.
Lúc này, nàng cảm giác muốn rơi lệ đầy mặt, nếu không phải sợ người khác nhìn ra dị trạng, nước mắt nàng đã chảy xuống không thể khống chế. Thậm chí nếu có thể, nàng sẽ không quản cái gì, trực tiếp nhào vào lòng Lục Ly.