Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Nếu Lục Ly được hạng nhất, ta vừa hay gả cho hắn. Cho dù tông môn trong thời gian ngắn không phá giải Nữ Thánh Cổ, ta cũng có thể cùng hắn song túc song phi, cùng nhau tìm kiếm đường trở về. Chờ trăm năm sau tông môn phá giải Nữ Thánh Cổ trong cơ thể ta, chúng ta có năng lực tìm đường trở về, thật là tươi đẹp biết bao…
Tượng Linh Lung nghĩ một lát, đã hơi say mê, nàng không phải nữ tử dễ động tình, một khi đã nhận định, sẽ thường si tình hơn người thường. Trong mắt, trong lòng, trong cả thế giới chỉ còn lại nam tử mình yêu thương, cho dù vì hắn mà chết, nàng cũng không có chút chần chờ.
Lục Ly nghênh ngang đi về lầu các lộ thiên, rất nhiều ánh mắt nhìn hắn, đều là vẻ khinh thường. Văn Tường vốn định đón tiếp, cuối cùng vẫn nhịn xuống, vừa rồi hắn vốn không muốn Lục Ly nhường, hiện tại xem ra Lục Ly lại chiếm tiện nghi lớn, chuyện này không khỏi khiến hắn hơi khó chịu và không được tự nhiên…
Chiến đấu còn lại trở nên phá lệ kịch liệt, Lục Ly thắng rồi, đại biểu chỉ còn lại bảy danh ngạch. Nữ Thánh Tông mặc kệ chiến lực ngươi mạnh thế nào, cuối cùng chỉ xem kết quả, ai có thể thắng sớm, người đó có thể thăng cấp vào ba mươi hạng đầu.
Sàn sạt…
Bên cạnh Lục Ly vang lên tiếng bước chân, một bóng người đi đến Lục Ly. Lục Ly nhíu mày, dư quang liếc nhìn, nội tâm đột nhiên căng thẳng, Đông Dã Ưng lại đi tới chỗ hắn? Chẳng lẽ hắn đã nhận ra cái gì rồi?
Lục Ly rất nhanh tỉnh táo lại, ánh mặt lộ ra ánh sáng kiêu ngạo bất tuân, hoàn toàn bất đồng khí chất trước kia. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Đông Dã Ưng.
Đông Dã Ưng ngừng lại cước bộ, trên mặt lộ vẻ chần chờ, cuối cùng vẫn đi tới, chắp tay nói:
- Phong huynh, tại hạ Đông Dã Ưng, chúc mừng ngươi thăng cấp.
- Ha ha ha, cùng vui cùng vui!
Lục Ly cười ha hả, vẻ mặt tùy tiện, hắn đứng dậy chắp tay nói:
- Tại hạ chỉ khâm phục nhân phẩm của Văn huynh đệ, bằng không hẳn đã sớm thăng cấp, không cần đánh trận thứ hai.
Lục Ly cố ý thay đổi âm thanh, trở nên bén nhọn hơn. Hắn vừa thốt lên, vô số ánh mắt từ bốn phía nhìn đến, rất nhiều người trong mắt toàn đùa cợt và chán ghét không chút che giấu, giống như ăn phải con bọ ghê tởm.
Văn Tường khẽ lắc đầu, cũng không nhìn Lục Ly. Vốn hắn còn cảm thấy hơi xấu hổ, giờ đây hoàn toàn cạn lời. Thật sự đã gặp qua không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp loại không biết xấu hổ như Lục Ly.
Vẻ kinh nghi trong mắt Đông Dã Ưng này càng ngày càng đậm, vừa rồi công kích linh hồn và động tác công kích của Lục Ly làm hắn nhớ tới Lục Ly. Giờ đây nhìn thấy biểu diễn này của Lục Ly, khó tránh khỏi làm hắn chần chờ… Lục Ly vốn cũng không phải người như vậy, ít nhất sẽ không làm người ta chán ghét như vậy. Không có thực lực lại ngông cuồng như vậy sao? Người này là ngu ngốc hay sao?
Hắn nghĩ nghĩ, chợt hỏi:
- Phong huynh, ta cảm thấy ngươi thật quen mặt, Chẳng lẽ chúng ta lúc trước có quen biết nhau sao?
Thời điểm hỏi, Đông Dã Ưng nhìn chằm chăm đôi mắt Lục Ly, muốn xem con ngươi hắn có biến hóa gì không. Nếu nội tâm Lục Ly bối rối, đôi mắt khẳng định sẽ có biến hóa, ánh mắt không lừa được người.
Chỉ là…
Lục Ly khiến hắn thất vọng, trong mắt Lục Ly đều là vẻ hưng phấn, vẻ mặt nhảy nhót nói:
- Phải không? Ta cũng thấy Đông Dã huynh thật quen mặt, chẳng lẽ chúng ta đều là anh hùng nên cảm thấy thân quen? Ha ha ha, Đông Dã huynh, chờ sau khi Hoa Dương Luận Đạo này chấm dứt, chúng ta nhất định phải uống một chén. Nếu không… chúng ta và Văn huynh kết bái huynh đệ, về sau đồng sinh đồng tử, cùng nhau vượt qua hoạn nạn!
...
Văn Tường trợn trắng mắt, tức giận đến thân mình run nhẹ, hắn rõ ràng xoay người đi, vô hình biểu đạt bất mãn của mình.
Trên mặt Đông Dã Ưng lộ vẻ xấu hổ, ngượng ngùng cười nói:
- Dễ nói, dễ nói. Nói sau, xem sau!
Nói xong, Đông Dã ưng chắp tay, xoay người rời đi, không để ý Lục Ly nữa. Gần đó có mấy người cũng đứng dậy, tránh ra xa, giống như không muốn dựa quá gần Lục Ly, sợ bị ghê tởm.
- Phong Vô Định sao?
Một thanh niên tuấn lãnh đột nhiên mở miệng, ánh mắt hắn như kiếm, tập trung vào Lục Ly, nói:
- Ta là Hoa Thiên Đao, ta thật chán ghét ngươi, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng gặp ta, nếu không ta sẽ thay Phong lão ma giáo dục ngươi làm người!
Tính cách Hoa Thiên Đao vẫn thật ngay thẳng, nóng nảy, giờ đây còn muốn dạy dỗ Lục Ly? Lục Ly cười gượng, trong mắt cũng lộ ra sát ý, tranh phong nói:
- Phải không? Vậy ta cầu nguyện trận tiếp theo gặp phải ngươi, đến lúc đó có thể đánh bay ngươi rồi!
Hơn một giờ, chiến đấu đã xong, ba mươi hạng đầu đã thành lập, tuy phía sau còn có người chưa có kết quả, nhưng đã hình thành ba mươi hạng đầu, trưởng lão của Nữ Thánh Tông sẽ yêu cầu người còn lại ngừng chiến đấu.
Những người còn lại rất ảo não, tiến vào ba mươi hạng đầu mới có thể được thế nhân truyền tụng và ghi nhớ. Ba mươi hạng đầu cũng không đạt được, lần này Hoa Dương Luận Đạo chẳng khác nào chưa tới. Nếu bị đào thải ngay từ đầu, bọn họ sẽ không nghĩ quá nhiều, hiện tại chỉ kém một chút, khó trách khỏi khiến mọi người nuối tiếc.
Nữ Thánh Tông thật sảng khoái, lập tức ban cho ba mươi hạng đầu Nữ Thánh Đan. Đan dược này và Độ Kiếp Đan của Quan gia có công dụng giống như nhau kì lạ, đều chuyên dùng độ kiếp, còn mạnh hơn Độ Kiếp Đan một chút.
Viên đan dược này quả thật xa xỉ, hơn nữa khó kiếm, không phải có thần thạch có thể mua. Đan dược Nữ Thánh Tông, bình thường sẽ không lưu truyền, Nữ Thánh Tông cũng không tiêu thụ bên ngoài, tự nhiên hiếm có.
Lục Ly vui vẻ cầm đan dược, trưởng lão Nữ Thánh Tông tuyên bố tạm dừng trận đấu. Đấu bán kết chờ sau mười lăm ngày lại tiến hành. Đây là thời gian để mọi người nghỉ ngơi thật tốt, để trạng thái đạt đỉnh phong, như vậy có thể hoàn mỹ phát huy.
Tất cả mọi người đều bay đi Nữ Thánh Thành, ba mươi người Lục Ly được lưu lại Hoa Dương Phong, ba mươi người này được Nữ Thánh Tông đối đãi như khách quý, Nữ Thánh Tông cũng muốn tìm cơ hội lôi kéo ba mươi người này.
Hoa Dương Phong rất lớn, nơi này có rất nhiều tòa thành, ba mươi người lần lượt được an bài ở tòa thành bất đồng.