Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chủ yếu là vô số người đều chờ mong trận chiến này, Lục Ly lại đột nhiên không đánh? Điều này khiến tất cả mọi người buồn bực đến cực điểm.
Đệ tử và các trưởng lão Nữ Thánh Tông đều không nói gì, một trưởng lão truyền âm, dò hỏi:
- Ngươi xác định sẽ nhận thua?
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, nói lời giữ lời, ta và Văn huynh mới quen đã thân, ta tự nhiên phải có qua có lại mới toại lòng nhau, ta nhận thua!
- Phong huynh đệ…
Văn Tường xấu hổ chắp tay nói:
- Không cần như thế, không cần như thế…
Văn Tường thật rất muốn nói Lục Ly không cần làm vậy, hắn cũng không quá muốn Lục Ly nhường, hắn cũng không cần Lục Ly nhường…
- Ta nhận thua!
Lục Ly trầm giọng nói, ngữ khí thật kiên quyết. Một trưởng lão Nữ Thánh Tông liếc nhìn Ảnh Hậu, thấy Ảnh Hậu không có ý kiến gì, truyền tống hai người ra ngoài, đồng thời tuyên bố:
- Văn Tường thắng, trực tiếp thăng cấp!
- Thông minh!
Ánh mắt Lục Linh tỏ vẻ tán thưởng, nếu không phải đối thủ của Văn Tường, vì sao phải chiến? Trực tiếp nhận thua bảo tồn thực lực, hiện tại nhận thua cũng không bị đào thải.
Bởi vì tổng cộng có hơn bốn mươi người, thăng cấp chỉ hơn hai mươi người. Người còn lại đào thải vẫn tiếp tục chiến đấu, thẳng đến khi đủ ba mươi người tiến vào bán kết.
Lục Ly hiện tại bảo tồn thực lực, võ giả đào thải còn lại rất nhiều người sẽ bị thương, khả năng Lục Ly thăng cấp sẽ rất cao. Mặt khác, Văn Tường là một quân tử chân chính, cho dù hắn là quân tử thật hay tiểu nhân giả, ít nhất mặt ngoài hắn vẫn sẽ duy trì hình tượng như vậy. Như vậy, lần sau khi chống lại Văn Tường, Lục Ly còn có thể chiếm được chút tiện nghi.
Lục Ly chắp tay với Văn Tường, sau đó thản nhiên trở về lầu các lộ thiên. Hắn không phải không có biện pháp đánh bại Văn Tường, trong lòng hắn vẫn có tự tin đánh bại Văn Tường, chỉ là không muốn hiện tại bại lộ toàn bộ chiến lực mà thôi.
Lục Linh đoán không sai, dù sao hắn không phải trực tiếp đào thải, chỉ cần không chống lại năm người này, hắn nắm chắc trăm phần trăm thắng. Dù sao cuối cùng có thể tiến vào ba mươi hạng đầu, hắn cần gì để ý thắng thua trận chiến này?
Về phần thanh danh?
Hắn lại càng không để ý, hắn cũng không phải người thế giới này, cuối cùng khẳng định phải rời đi, thanh danh có lợi ích gì?
Chiến trường chiến đấu quả thực quá kịch liệt, có mấy người bị thương nặng. Tiến vào ba mươi hạng đầu không chỉ đạt thanh danh, còn có thể được Nữ Thánh Đan, hơn nữa có cơ hội được một mỹ nhân. Mỹ nhân chỉ có ba mươi lăm người, trên cơ bản là chuẩn bị cho ba mươi hạng đầu.
Cho nên mọi người đều thật liều mạng, không ai nhận thua giống Lục Ly, Lục Ly xem như khai sáng khơi dòng.
Chiến đấu thêm hai canh giờ mới chấm dứt, toàn bộ bốn người Hoa Thiên Đao, Đông Dã Ưng đều thăng cấp, còn có một vài cường giả cấp lĩnh chủ cũng thăng cấp, nhưng chỉ có hai mươi hai người, còn phải chọn thêm tám người.
Hai mươi hai người bị đào thải đang ở một bên chọn ra tám người. Quy tắc lần này không cần đánh mấy trận, mà ai thắng trước thì được thăng cấp trước, chọn ra tám người là được. Hơn nữa thời gian nghỉ ngơi cũng không dài, chỉ có ba canh giờ. Nữ Thánh Tông cũng mặc kệ thương thế ngươi nặng thế nào, ai bảo ngươi không bằng người để mình bị thương chứ?
Ưu thế của Lục Ly cũng rất rõ ràng, một chút thương thế đều không có, thậm chí đều không hao phí thể lực gì, vẫn luôn nghỉ ngươi dưỡng sức. Rất nhiều người đột nhiên hiểu được, Lục Ly nhận thua là bởi vì bảo tồn thực lực?
Gian xảo, dối trá!
Ấn tượng của vô số người đối với Lục Ly trở nên phi thường kém. Một vài trưởng lão của Nữ Thánh Tông đều hơi xem thường Lục Ly. Nhưng quy củ là quy củ, Nữ Thánh Tông là tông phái lớn như vậy, các nàng cũng không dám làm bừa.
Vẫn lựa chọn đối thủ ngẫu nhiên, Lục Ly phát hiện là một Ngũ Kiếp đỉnh phong, còn là một Ngũ Kiếp đỉnh phong trọng thương, nhịn không được cười to ba tiếng, trận luận võ này không cần quá thoải mái.
Sau ba canh giờ, trưởng lão Nữ Thánh Tông truyên bố luận võ tiếp tục bắt đầu. Thương thế của rất nhiều người còn chưa hoàn toàn khôi phục, thương thế đối thủ của Lục Ly cũng chỉ khỏi hơn một nửa, một ít xương sườn bị gãy còn chưa được chữa trị, vẻ mặt thật buồn bực.
Lục Ly tiến vào Luận Võ Trường, người nọ vọt vào, hắn chắp tay truyền âm nói:
- Phong huynh, có thể để ta thắng trận này không, điều kiện gì tùy ý ngươi, trận chiến này phi thường quan rọng với ta!
...
Lục Ly cạn lời trợn trắng mắt, thân mình phóng ra như cuồng long. Người nọ thấy Lục Ly như vậy, vội vàng lui về sau, đồng thời truyền âm nói:
- Phong huynh đệ, chỉ cần ngươi có thể giúp ta lần này, ta có thể cho ngươi một ngàn tỷ thần thạch, cho ngươi một trăm gốc thần dược đỉnh cấp? Thế nào?
- Không cần!
Lục Ly truyền âm, thân mình vượt qua, trong tay hắn vũ động nhuyễn kiếm, truyền âm nói:
- Thật có lỗi, vị huynh đệ này, trận chiến này ta phải thắng!
Từng công kích linh hồn tản ra như tầng sóng, người nọ nháy mắt trúng chiêu, trên mặt lộ vẻ thống khổ. Tuy còn đang lui về sau, nhưng tốc độ phi thường chậm. Sau khi Lục Ly liên tục công kích vài lần, người nọ không động đậy nữa, hắn đều không chịu nổi công kích linh hồn, trực tiếp rống to:
- Đừng công kích nữa, ta nhận thua!
Công kích trong linh hồn mãnh liệt như thế, nếu Lục Ly còn công kích thân thể, đầu của hắn sẽ vỡ tan, đây là chịu tội không đáng. Các trưởng lão Nữ Thánh Tông bên ngoài bất đắc dĩ truyền tống người này ra ngoài, sau đó khó chịu liếc mắt nhìn Lục Ly, tuyên bố:
- Phong Vô Định thăng cấp!
Ưm…
Rất nhiều người không nhịn được ồn ào, Lục Ly thắng cũng quá thoải mái rồi? người khác liều chết vất vả mới có thể thăng cấp, Lục Ly ngược lại vừa thua một ván, hiện tại đảo mắt trực tiếp thăng cấp.
Hay lắm!
Lục Linh và Tượng Linh Lung thầm liếc nhau, thầm khen ngợi, tuy hai người cũng không biết Lục Ly đi được bao xa, nhưng Lục Ly mỗi lần tiến thêm một bước, hai người bọn họ đều sẽ rất vui. Nếu Lục Ly có thể đoạt hạng nhất, chọn hai người cưới làm vợ, vậy hết thảy thật hoàn mỹ.