Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỗ Viên Hoành liên tục nổ mạnh, nhưng tấm chắn kia rất mạnh, vẫn không bị nổ vỡ. Nhưng Viên Hoành liên tục bị đẩy lui, cả người bị chấn động đến khí huyết quay cuồng, thở hồng hộc.
Lục Ly ngưng tụ Vô Vọng Thần Phù rất nhanh, công kích của hắn cũng mãnh liệt như nước biển, không hề dừng lại, càng như là hồng thủy mãnh liệt phun ra khi vỡ đê. Viên Hoàng chỉ có thể không ngừng tiếp nhận công kích của hắn, căn bản không có biện pháp phản kích.
- Phong huynh!
Viên Hoành vừa chịu công kích của Lục Ly, vừa hét lên:
- Lực công kích này ta còn có thể chống lại, phóng thích công kích mạnh nhất đi, để Viên Hoành kiến thức một chút.
Vù!
Lục Ly không để ý đến Viên Hoành, dưới tình huống có thể bại lộ thực lực, hắn sao có thể tùy ý phóng thích? Hắn nghĩ nghĩ, quyết định thử công kích linh hồn, nhìn xem có thể lợi dụng công kích linh hồn đánh bại Viên Hoàng không.
Từng hồn châm, giống như u phong thổi đi, tiến vào trong cơ thể Viên Hoành. Rất nhanh, trong đôi mắt Lục Ly lại lộ ra vẻ khiếp sợ. Bởi vì công kích linh hồn của hắn sau khi tiến vào đầu Viên Hoành, lại cảm giác như bùn chảy vào biển, không tạo gợn sóng gì. Hồn châm của hắn đều bị cắn nuốt, hơn nữa tốc độ cắn nuốt phi thường nhanh.
Lúc trước, Lục Ly chiến đấu với Tuyên Vĩ, hai người đều có yêu hồn bát phẩm, nhưng cũng không phát sinh tình huống này, như vậy chỉ có thể giải thích, trong linh hồn của Viên Hoành có yêu hồn cửu phẩm.
- Xem ra Viên Hoành thật được coi trọng trong tông môn!
Lục Ly hé môi, công tử phú hào thật là tốt, yêu hồn cửu phẩm sợ là trưởng lão đại tông phái bình thường cũng không có? Trên cửu phẩm là yêu hồn Thánh Phẩm lợi hại nhất, nhưng yêu thú Thánh Phẩm cả Vô Tận Thần Khư cũng không biết có hay không, cửu phẩm gần như đã là yêu hồn cao cấp nhất.
- Công kích linh hồn không có hiệu quả với hắn!
Tuy Lục Ly không lấy ra kèn lệnh, nhưng hắn đã xác định không thể dùng công kích lnh hồn đánh bại hắn. Con ngươi hắn chuyển động, vừa tiếp tục công kích, vừa tự hỏi làm sao đánh bại hắn.
- Không có biện pháp!
Lục Ly càng nghĩ, chỉ có thể vận dụng nguyên lực, nhưng hắn không muốn vận dụng sớm như vậy, hắn muốn chờ một chút.
Hắn biết giờ đây rất nhiều người chú ý hắn, hắn phải tiếp tục bảo trì hình thức công kích này, như vậy sẽ khiến rất nhiều người cảm giác thị giác mệt mỏi, cũng sẽ cảm thấy không có hấp dẫn nữa. Đến lúc đó lực chú ý của mọi người dời khỏi chiến trường, hắn có thể lén lút động thủ.
Một khi vận dụng nguyên lực, hắn tin tưởng, rất nhiều Đế Cấp có thể cảm ứng. Nhưng chỉ cần lực chú ý của các nàng không đặt ở bên cạnh, chờ khi bọn họ chú ý mình, chiến đấu nơi này đã xong…
Rầm rầm rầm!
Lục Ly tiếp tục oanh sát, đồng thời một bàn tay còn lại của hắn bắt đầu ngưng tụ từng công kích hoa lệ. Trong phút chốc, cảm giác toàn thân hắn sáng lên, từng hơi thở cường đại tràn ngập, uy thế kinh thiên, thường thường có một thần long bảy màu phóng lên cao, không khác lắm lúc trước công kích Tuyên Vĩ.
- Lại là chiêu này…
- Phong Vô Định, ngươi xem mọi người là kẻ ngốc sao? Xem Viên Hoành là kẻ ngốc sao? Những công kích này đềul à hữu hình vô thần, căn bản không có uy lực. Hắn muốn hù dọa trẻ em sao?
- Đúng vậy, loại chiêu thức này dùng vài lần thì thôi đi, thật sự cạn lời!
Trên khán đài trở nên ồn ào, cảm giác như chỉ số thông minh bị vũ nhục, dùng một lần thì không sao, loại thủ đoạn cấp thấp này dùng liên tục, thực xem mọi người và Viên Hoành là kẻ ngốc sao?
Viên Hoành cũng cạn lời, hắn để Lục Ly phóng thích thần thông công kích cường đại, không phải để Lục Ly phóng thích thủ đoạn ngây thơ này.
Nhưng mặt khác công kích của Lục Ly thật mãnh liệt, hắn cũng chỉ có thể an tĩnh chờ đợi. Hắn tin tưởng Lục Ly khẳng định sẽ phóng thích công kích cường đại. Nếu không dựa vào thủ đoạn trước mắt, Lục Ly không thắng được hắn.
Lục Ly cũng mặc kệ mắt nhìn của người ngoài, tiếp tục vừa phóng thích sát chiêu bảy màu sặc sỡ, uy thế kinh thiên, vừa tiếp tục dung hợp oanh kích thần lực của Vô Vọng Thần Phù, có cảm giác không biết mệt.
Sát chiêu uy thế kinh thiên, sặc sỡ bảy màu này thật dễ dàng phóng thích, đây là một loại bí thuật. Đối phó với võ giả cấp thấp còn hữu dựng, võ giả cường đại còn lại liếc mắt đã có thể nhìn thấu. Sát chiêu này không làm linh hồn xuất hiện cảm giác nguy hiểm…
Đánh khoảng một nén hương, nhóm quần chúng bên ngoài đã hơi mệt nhọc thị giác, đều thu hồi thần niệm, lực chú ý hướng về trận chiến đấu khác. Hoa Thiên Đao chống lại Văn Tường, Lưu Uân chống lại Đông Dã Ưng, hai trận chiến này đều phi thường đáng xem.
Mà hai trận chiến đấu này cũng đang rất kịch liệt. Song phương sau khi bắt đầu động pháp tắc, bắt đầu phóng thích sát chiêu cường đại, khiến vô số người trên khán đài kinh hô.
Lục Ly âm thầm thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, cảm ứng tình huống bốn phía, hắn phát hiện vô số thần niệm bắt đầu biến mất, nội tâm mừng thầm, xem ra mưu kế của hắn đã có hiệu quả, rất nhiều người không chú ý bên này nữa.
Oa!
Lại đợi thêm nửa nén hương, trên khán đài đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, bởi vì Hoa Thiên Đao phóng ra sát chiêu phi thường bá đạo, vậy mà chặt đứt cánh tay của Văn Tường. Mà Văn Tường cũng phóng ra một loại công kích, đập ngực Hoa Thiên Đao toàn máu huyết mơ hồ.
Lúc này, Lục Ly cảm giác thần niệm bao phủ quanh mình thấp nhất, hắn không chút do dự, nguyên lực trong thần đan bắt đầu ngưng tụ.
Trong nháy mắt, khí tức thân thể hắn khiến người ta sợ hãi, ban đầu Lục Ly chỉ là con sói nhỏ, hiện tại đột nhiên biến thành con cự long.
- Rốt cục muốn phóng thích sát chiêu cường đại rồi sao?
Ánh mắt Viên Hoành sáng lên thần quang, bên ngoài cơ thể bắt đầu ngưng tụ quang thuẫn, bao vây mình thành từng tầng. Hắn không chút sợ hãi, ngược lại vẻ mặt đều là hưng phấn.
Hắn từ đầu đến cuối không có phản ứng là vì chờ đợi công kích cường đại của Lục Ly. Bởi vì hắn biết, phản kích thế nào cũng thất bại, không bằng nghĩ mọi biện pháp phòng thủ, nhìn xem có thể chịu được không.
- Phù phù phù!
Xoẹt xoẹt!