Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thân mình Lục Ly chợt lóe lên, đuổi theo, liên tục bổ ra ba đao, ba đao mang như ngân hà trút xuống, hung hăng nện lên hạt châu. Hạt châu này sáng lên hào quang vạn trượng, bị đánh bay ra.
- Vẫn không thể phá?
Lục Ly mở to mắt, tuy hạt châu này không phải Đế Binh, nhưng lực phòng ngự tuyệt đối miễn cưỡng có thể sánh bằng Đế Binh, bảo vật bình thường không kháng cự được.
- Nguyên lực của hắn sao nhiều như vậy?
Vẻ mặt Hoa Thiên Đao cũng khóc tang. Hạt châu này là trọng bảo, giá trị có thể sánh bằng Đế Binh bình thường. Nếu Lục Ly lại bổ ra hơn mười đao, hạt châu này khẳng định bạo liệt, vậy hắn thiệt lớn rồi.
- Nguyên lực của hắn vì sao phóng xuất ra từ thần đan? Trong thần đan có thể ẩn chứa nhiều nguyên lực như vậy? Không sợ thần đan không chịu nổi bạo liệt sao? Đến lúc đó Phong Vô Định khẳng định sẽ bị nổ đến không còn xương cốt.
Bên ngoài rất nhiều Đế Cấp quan tâm chuyện này, các nàng vẫn an tĩnh cảm ứng, muốn dò la xem Lục Ly ẩn chứa nguyên lực ở đâu, kết quả là tra xét từ trong thần đan ra ngoài.
Mấu chốt nhiều Đế Cấp ở đây như vậy, bao gồm Ảnh Hậu cũng không thể dùng thần niệm tìm hiểu thần đan của Lục Ly, cho nên điều này khiến mọi người rất buồn bực. Cho dù là Phong lão ma lợi dụng thủ đoạn đặc thù truyền nguyên lực vào trong cơ thể Lục Ly, cũng không hẳn cho vào thần đan?
Hơn nữa, Lục Ly đã phóng ra nhiều công kích như vậy, nhiều nguyên lực như vậy, thần đan của Lục Ly vẫn còn tồn trữ sao? Đây gần như là chuyện không thể giải thích.
- Tiểu tử này thật cổ quái!
Đôi mắt đẹp của Ảnh Hậu lộ ra ánh cười, nàng thở dài sâu, nói:
- Phong lão ma a, ngươi năm đó cũng là một quái nhân, hậu đại của ngươi còn cổ quái hơn ngươi, một nhà các ngươi đều là quái vật…
Trong cơ thể võ giả Ngũ Kiếp xuất hiện nguyên lực, còn tồn trữ trong thần đan, hơn nữa nguyên lực tồn trữ không phải một hai dòng mà là rất nhiều.
Chuyện vi phạm thường thức này lại xuất hiện, đây không chỉ là quần chúng bình thường không nghĩ ra, tất cả Đế Cấp đều nghĩ không thông. Nguyên lực là lực lượng khủng bố ra sao? Nếu nói lợi dụng thần thông đặc thù tồn trữ trong thần đan là có thể lý giải, nhưng chứa đựng nhiều như vậy, thần đan có thể thừa nhận sao?
Lục Ly ở bên trong đánh một trận thật vui, đuổi theo hạt châu kia, không ngừng oanh kích, rất nhanh đã oanh kích hơn mười lần, hạt châu kia rốt cục bạo liệt, thân mình Hoa Thiên Đao bị nổ bay.
Chiến giáp trên thân Hoa Thiên Đao là mặt hàng cao cấp, vậy mà kháng lại một ít uy năng, nhưng phía sau lưng hắn bị xé rách, máu tươi trong miệng tuôn ra. Trong mắt hắn đều là nổi giận, có chút nghĩ không thông, nguyên lực của Lục Ly vì sao nhiều như vậy?
Nhận thua hay là cố chống lại?
Hoa Thiên Đao vừa trốn, vừa trầm tư. Nhận thua như vậy hắn phi thường không cam lòng, hắn chính là cường giả hạng nhất nhiều người bầu chọn. Lục Ly chỉ là một nhân vật nhỏ không ai hay biết, hắn lại bại dưới tay Lục Ly? Nếu hắn nhận thua, hắn sẽ trở thành kẻ lót chân cho Lục Ly danh dương thiên hạ.
- Nguyên lực của hắn khẳng định không nhiều như vậy!
Hoa Thiên Đao chuẩn bị kiên trì thêm một chút, hắn không tin nguyên lực của Lục Ly là vô cùng vô tận. Chỉ cần hắn chống lại ba công kích, thắng lợi cuối cùng khẳng định thuộc về hắn.
Vù!
Tốc độ Lục Ly phi thường mau, lập tức đuổi đến bên cạnh Hoa Thiên Đao. Sau đó chiến đao trong tay hung hăng đánh xuống. Hoa Thiên Đao lập tức phóng ra đao khí màu đen, sau đó lấy ra một kiện bảo vật, đó là một tấm chắn, coi như là một kiện trọng bảo.
Ầm!
Tấm chắn bạo liệt, Hoa Thiên Đao lại bị nổ bay, lần này cũng thật thảm. Toàn thân máu tươi đầm đìa. Thương thế lần này có hơi nặng, đây còn dưới điều kiện tiên quyết hắn phóng ra một loại thần thông.
- Ngươi còn bao nhiêu bảo vật?
Lục Ly mang theo hơi thở cuồng bạo bay qua, đứng trên không, giống như một tôn ma thần. Trên mặt hắn đều là ý lạnh, nếu Hoa Thiên Đao không nhận thua, vậy chỉ có thể đánh Hoa Thiên Đao trọng thương, như vậy Hoa Thiên Đao hoàn toàn đánh mất cơ hội thăng cấp.
Vù!
Lại là một đao bay qua, lần này Hoa Thiên Đao liên tục phóng ra hai luồng hắc khí, hơn nữa lấy ra một tòa bảo tháp. Đây cũng là một kiện trọng bảo, bảo vật này miễn cưỡng có thể sánh bằng Đế Binh.
Ầm!
Đao khí màu đen bị hao mòn, bảo tháp kia bị đánh bay ra ngoài, lần này lại không vỡ. Nhưng quang mang phía trên rất ảm đạm, nếu tiếp tục dùng bảo tháp này chống đỡ, có lẽ bảo tháp này sẽ vỡ vụn.
Ầm!
Đao mang của Lục Ly liên tục phóng xuất ra, giống như nguyên lực là vô cùng vô tận. Tòa bảo tháp kia rốt cục không chịu được, trực tiếp bạo liệt, hóa thành bột mịn.
- Bại gia tử, bại gia tử mà!
- Tòa bảo tháp này rõ ràng là trọng bảo, còn có tấm chắn vừa rồi, và hạt châu hủy diệt ban đầu, lần này Hoa Thiên Đao xem như tổn thất lớn!
- Công tử phú hào quả thật giàu có, những bảo vật bị hủy diệt này là chí bảo vô số người tha thiết mơ ước, cứ như vậy lãng phí không công!
- Hoa Thiên Đao vì sao còn không nhận thua? Hắn còn bao nhiêu bảo vật chứ?
- Có lẽ Phong Vô Định sắp không còn nguyên lực? Hắn đang đợi nguyên lực của Phong Vô Định tiêu hao hết!
- Quá lãng phí, mỗi một kiện đều là trọng bảo…
Trên khán đài không ngừng cảm khái, rất nhiều người cảm thấy thịt đau. Bọn họ cảm khái giàu có của Hoa gia, cũng cảm khái cường đại của nguyên lực, có hơi ghen tị hai người.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục, Lục Ly đuổi theo Hoa Thiên Đao. Hoa Thiên Đao chật vật không ngừng chạy trốn. Sau đó hắn lại phóng ra hai kiện bảo vật, toàn bộ bị Lục Ly đập nát. Vết thương Hoa Thiên Đao đầy mình, vô cùng thê thảm, nếu tiếp tục chiến đấu, sợ là sẽ bị thương nặng.
- Phong Vô Định, Phong Vô Định…
Hoa Thiên Đao nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, đời này hắn chưa từng chật vật như vậy, còn là dưới ánh nhìn chăm chú của mấy vạn người, mặt mũi này xem như vút đi đâu.
Rất nhiều bảo vật của hắn đều bị phá hủy, đều do gia tộc ban cho hắn hay do chính hắn tìm được ở trong bảo địa kỳ dị, tất cả đã bị hủy diệt trong trận chiến này.