Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phụt!
Có người đang kính rượu Văn Tường, nghe lời này, chợt phun ra, rất nhiều nữ tử ngẩn ra, sau đó che miệng cười khẽ. Tính tình Hoa Thiên Đao vốn rất táo bạo, lần này cảm giác như bị châm mồi lửa, trên người sát khí cuồn cuộn, lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn chết sao? Ngươi cho là ở Nữ Thánh Tông ta không dám giết ngươi sao?
Trong đại điện, không khí ngưng đọng. Vốn chỉ là một câu nói vui đùa, Hoa Thiên Đao lại phản ứng quá mức, điều này khiến bầu không khí hơi xấu hổ!
- Ta tin tưởng ngươi!
Lục Ly gật đầu nói:
- Ngươi quả thật có can đảm này, nhưng ngươi không suy xét xem… mình có năng lực này hay không sao? Vài ngày trước mới thua dưới tay ta, da mặt ngươi là dày thế nào mới có thể nói ra lời này?
Hoa Thiên Đao sinh ra ở gia đình phú hào, tông môn là một trong vương tộc của mười tám tông phái, tương đương từ nhỏ đã ngậm thìa vàng. Cộng thêm thiên tư hắn phi phàm, từ nhỏ đã nổi bật hơn người, cho nên được tông môn vô cùng coi trọng. cũng dưỡng thành tính cách kiêu ngạo tự phụ.
Hắn từ nhỏ chưa từng chịu khinh bỉ như vậy, trừ phi bị các trưởng lão răn dạy khi làm chuyện quá đáng. Người ngoài không ai dám răn dạy hắn, càng đừng nói cười nhạo châm học hắn, vả mặt hắn.
Hắn nổi giận đến cực hạn, chủ yếu ở đây nhiều mỹ nhân như vậy, hắn không thể cúi mình. Trong mắt hắn phun ra lửa giận, thân mình cũng run lên, sát khí trong cơ thể tăng lên vô hạn.
Lục Ly bưng lên chén rượu, lạnh nhạt nhấp một ngụm, không thèm để ý. Nơi này là Nữ Thánh Tông. Hoa Thiên Đao có lá gan động thủ, nhưng trưởng bối của hắn không có gan này. Nếu không là vả mặt Nữ Thánh Tông. Chỉ cần trưởng lão Hoa Thiên Đao không động thủ, nếu một mình Hoa Thiên Đao, muốn chơi hắn thế nào hắn cũng không sợ.
Sột soạt!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân phá vỡ không khí xấu hổ, Liễu Diệp thấy thế, vội vàng kéo Hoa Thiên Đao ngồi sang một bên, khuyên nhủ:
- Hoa công tử, đừng nổi giận, rất nhiều Đế Cấp sắp đến rồi, đừng gây sự.
Hừ!
Hoa Thiên Đao cũng bình tĩnh lại, nếu ở bên ngoài Nữ Thánh Tông, hắn khẳng định sẽ không nhẫn nhịn, nghĩ đủ biện pháp giết chết Lục Ly. Nếu thật muốn gây sự trong Nữ Thánh Tông, vậy người chịu thiệt chỉ có hắn.
Bên ngoài đi vào một đám cường giả, đều là Chuẩn Đế và Đế Cấp. Ảnh Hậu và mười mấy người sóng vai đi vào, khí tức toàn bộ mọi người đều hùng hậu như biển, tuy đã thu lại khí tức, nhưng vẫn khiến mọi người cảm giác được áp lực.
- Mười mấy Đế Cấp!
Đôi mắt Lục Ly sáng ngời, có thể tham gia yến hội với nhiều Đế Cấp như vậy, đây vốn là một loại vinh dự. Còn có rất nhiều công tử cũng rất hưng phấn, giống như Liễu Diệp, chỉ chuyện hôm nay đã đủ hắn thổi phồng nhiều năm.
Lần này không chỉ đến đây mười Đế Cấp, mà còn là hơn hai mươi trưởng lão gia tộc. Đại điện to như vậy ngồi đầy người, trên trăm thị nữ đi tới đi lui, dị thường náo nhiệt.
Ảnh Hậu ngồi ở thượng vị với mấy Đế Cấp, không ngừng có người kính rượu nàng. Bởi vì có Đế Cấp và Chuẩn Đế ở đây, bọn người Lục Ly đều ẩn mình, không nói lời nào, chỉ nghe đám cường giả nói lời lẽ uyên bác.
Tiệc rượu diễn ra hơn nửa, Ảnh Hậu vung tay lên, ba mươi lăm nữ tử bắt đầu thay nhau biểu diễn tài nghệ, khiến vô số công tử tâm ngứa. Chỉ có Hoa Thiên Đao một mình bình tĩnh, thỉnh thoảng dùng dư quang liếc nhìn Lục Ly, đầy hận ý.
Sau khi nữ tử triển lộ tài nghệ, Ảnh Hậu đề nghị mười công tử cũng lên triển lộ tài nghệ, khiến không khí toàn trường càng náo nhiệt vạn phần.
Mười hạng đầu đại bộ phận đều là công tử danh môn, từ nhỏ đã được gia tộc huấn luyện đủ loại lễ nghi, cầm kỳ thư hoa không sai biệt lắm đều tinh thông. Đối với đám công tử này, biểu diễn ít tài nghệ là chuyện tình rất đơn giản, cũng để bọn họ biểu hiện bản thân, hấp dẫn chú ý của đám mỹ nhân, giành được cơ hội chiếm được hảo cảm của các nàng.
Văn Tường là người đầu tiên lên sân khấu, một khúc vũ kiếm tiêu sái phiêu dật, cũng đủ mỹ cảm, dẫn tới một trận khen ngợi trầm trồ. Kế tiếp Đông Dã Ưng lên sân khấu, hắn biểu diễn tài nghệ phù điêu, dùng ngọc thạch điêu khắc hai mỹ nhân rất nhanh, giống như đúc. Hai người này là Lục Linh và Tượng Linh Lung, hắn còn muốn tặng tượng ngọc cho hai người, dẫn đến thanh âm trầm trồ khen ngợi.
Sau đó đến lượt Đồ Ảnh, Lưu Uân, Liễu Diệp, bọn người đều lên sân khấu. Hoa Thiên Đao cũng lên sân khấu, biểu diễn quyền pháp. Quyền pháp này là dùng chuyên môn để biểu diễn, đủ mỹ cảm, thể hiện rõ vẻ đẹp cương dương của nam tử.
Toàn bộ đều lên sân khấu, chỉ Lục Ly vẫn chưa lên. Lục Ly không muốn biểu diễn, từ nhỏ hắn đã sống trong sơn dã, cũng không có cơ hội học tộc mấy loại tài nghệ này. Về sau tự nhiên cũng sẽ không ngọc, cho nên cũng không có gì nổi bật, chẳng lẽ hắn đi lên lắc mông sao?
Tất cả mọi người lên đài, chỉ còn lại Lục Ly. Một đám người nhìn sang hắn, Lục Ly xấu hổ cười cười, nói:
- Nhiều công tử danh môn như vậy đều đã biểu diễn, tại hạ tài sơ học thiển, không cần lên bêu xấu.
- Điều này sao có thể?
- Không được, không được, tất cả mọi người lên sân khấu, Phong công tử ngươi phải lên sân khấu!
- Đúng đúng đúng, Phong công tử ngươi lên biểu diễn một đoạn đi!
Rất nhiều mỹ nhân không thuận theo, một ít người đang chờ đợi Lục Ly lên sân khấu. Hiện tại là lúc Lục Ly nổi bật nhất, mọi người sao có thể buông tha hắn?
Ảnh Hậu nhìn Lục Ly bằng ánh mắt hiền lành, nói:
- Phong Vô Định, lão tổ nhà ngươi năm đó là toàn năng, ngươi không học được chút gì với hắn sao? Không được từ chối, đi lên biểu diễn chút đi.
Ảnh Hậu đã lên tiếng, Lục Ly còn có thể làm gì? Hắn trầm ngâm một lát, đứng dậy, đi tới giữa sân, ngồi xếp bằng, sau đó cười nói:
- Có thể cho ta mượn cây cầm không, ta tùy tiện gảy một bản giúp vui cho chư vị.
Ào ào!
Giữa sân nhất thời vang lên tiếng nghị luận thấp giọng, Lục Ly muốn đánh đàn? Chính hắn cũng không có cầm chuyên dụng? Phải biết rằng mỗi một cây cầm đều khác nhau, cầm không quen tay sẽ không thể phát huy cầm kỹ tốt nhất.
Nói rõ cái gì? Nói rõ Lục Ly không thật tinh thông cầm kỹ?