Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Người ở đây đệ tử phú hào chiếm đa số, cầm kĩ mỗi người đều tinh thông, một thường dân như Lục Ly đánh đàn ở đây, đây không phải múa rìu qua mắt thợ sao, làm trò cười trong mắt người khác.
Ảnh Hậu phất tay, một nữ tử lập tức đứng dậy, lấy ra đàn cổ, đi đến phía trước Lục Ly, hai tay dâng lên, nàng nói:
- Phong công tử, cầm này gọi là Trĩ Nhã, tiểu tử nữ vinh hạnh nghe thần khúc của công tử.
Lục Ly hơi gật đầu, tiếp nhận đàn cổ, nhẹ nhàng đặt xuống, gảy thử một cái, giống như đang chỉnh tiếng đàn. Đám người xem đều cạn lời, Lục Ly trông có vẻ không tinh thông cầm kỹ như vậy, thậm chí có thể nói là nửa hiểu nửa không hiểu, hắn cũng không điều âm, tư thế căn bản không phải người từng học.
Lục Ly gảy thử, đại khái tìm đúng âm sắc, hắn hơi xấu hổ cười cười, sau đó nhắm mắt trầm tư. Hắn biết đàn không nhiều lắm, chỉ đơn giản mấy bàn, hắn cuối cùng lựa chọn đàn một bàn tương đối đơn giản, đừng đàn sai là được rồi.
Lục Linh và Tượng Linh Lung vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Lục Ly. Thủ pháp ngốc nghếch kia khiến hai người thật cạn lời. Nhưng các nàng thật hiểu biết Lục Ly, chuyện tình không nắm chắc tuyệt đối không làm, cho nên hai người thật chờ mong, Lục Ly sẽ có biểu hiện kinh diễm gì?
“Đông!”
Một tiếng đàn trầm thấp vang lên, giống như tiếng vọng trong thâm sơn. Lục Ly bắt đầu đàn tấu của hắn, từ mấy âm sắc ban đầu có thể nhìn ra Lục Ly rõ ràng không thật am hiểu cầm kĩ, ngay cả tiết tấu cơ bản cũng rất kém cỏi.
Trong tai đám người tinh thông cầm kĩ ở đây giống như tạp âm, nhưng mọi người ở đây đều rất có giáo dưỡng, sẽ không lộ ra thần sắc đặc biệt.
Thùng thùng!
Đàn một lát, Lục Ly giống như tìm đúng tiết tấu, đàn tấu cũng bắt đầu rơi vào cảnh đẹp, khúc nhạc hắn đàn tấu trầm thấp lại sâu thẳm, khiến trong đầu người ta bất tri bất giác hiện lên vài hình ảnh.
Như nhìn thấy một tòa thâm sơn, một tòa núi lớn, một dòng sông nhỏ quen thuộc, một tiếng kêu nhẹ của đàn dê, một hình ảnh rất nhiều người đã quên đều hiện lên trong đầu mọi người.
Chậm rãi, cả toàn trường không còn âm thanh gì, ban đầu còn có người chậm rãi uống rượu ăn linh quả, giờ đây đều ngừng lại. Một vài người nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe khúc nhạc trầm thấp u oán mà mang chút ưu thương thản nhiên này.
“Tí tách, tí tách!”
Một lúc lâu sau, từng giọt nước mắt chảy xuống, một nữ tử bắt đầu rơi lệ, càng nhiều người lộ vẻ tưởng niệm, lộ ra vẻ đau thương, lộ ra vẻ ưu sầu.
Cầm khúc của Lục Ly bất tri bất giác hấp dẫn mọi người đi vào, khiến các nàng nhớ tới nơi sinh ra trước đây, nhớ tới cố hương, nhớ tới cha mẹ hay thân nhân đã mất…
Khó quên nhất là cố hương, ưu sầu nhất là nỗi nhớ quê nhà.
Ba mươi lăm nữ tử của Nữ Thánh Tông, có hơn phân nửa là lúc nhỏ đã gia nhập Nữ Thánh Tông, vẫn sinh sống ở Nữ Thánh Tông tu luyện, nhiều năm qua các nàng đã quên bộ dáng của cố hương, quên đi nơi sinh ra.
Khúc nhạc này đánh thức chỗ sâu trong kí ức nàng, khiến các nàng nhớ tới nơi chỉ vào lúc đêm khuya, nằm mộng mới có thể nhớ tới.
Tượng Linh Lung và Lục Linh đã sớm rơi lệ đầy mặt, trên mặt Lục Linh còn hiện ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy. Kí ức bị phong ấn trong đầu nàng, vốn nàng có thể phá vỡ phong ấn, nhưng giờ đây như một chiếc hộp bí ẩn được mở ra, vô số kí ức tiến vào linh hồn nàng.
Một khắc này, trên mặt Ảnh Hậu cũng lộ ra vẻ đang hồi tưởng, nàng nhớ tới thời đại thiếu nữ của mình, nhớ cố hương của nàng, nhớ tới cha mẹ mất đi của nàng, nhớ tới tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm thời kỳ thiếu nữ của nàng. Nhưng dù sao nàng cũng đến tuổi này rồi, cũng không tỏ ra quá nhiều tâm tình.
Rất nhiều Đế Cấp đều không biến sắc, nhưng nội tâm đều rất cảm khái. Các nàng kỳ thật đều rõ ràng, khi gảy đàn, Lục Ly vận dụng một loại pháp tắc thần âm đặc thù, nhưng trong tiếng đàn của hắn sẽ có tình cảm đặc thù, có thể không tự chủ dẫn dắt người nghe vào cảm xúc nào đó.
Cầm kĩ của Lục Ly đích xác không tốt lắm, nhưng sau khi hắn dung hợp pháp tắc thần âm, tiếng đàn này lập tức trở nên đặc thù. Pháp tắc thần âm và cầm kỹ dung hợp thật hoàn mỹ, mới có thể sinh ra tình huống kỳ dị này.
Ấm
Linh hồn Lục Linh đột nhiên bị phá giải phong ấn, vô số kí ức như thủy triều chảy vào linh hồn nàng, nước mắt nàng rốt cục không nhịn được trút xuống. Nàng mở to mắt nhìn Lục Ly, nhớ tới bức họa hài đồng kia, nhớ tới hai người sống nương tựa lẫn nhau trong bộ lạc Địch Long, nhớ tới chuyện Bắc Mạc, nhớ tới chuyện Đấu Thiên Giới.
Nàng ở Đấu Thiên Giới bị mang về tộc đàn, khi đó Lục Ly vẫn còn là phàm nhân. Một phàm nhân lại có thể trở thành thần, có thể đi đến Thần Giới, tiến vào Nhị Trọng Thiên, cuối cùng còn đến Tam Trọng Thiên, địch Nghịch Long Tộc, tìm được nàng!
Nghĩ đến đây, Lục Ly có một cảm giác tan vỡ, nàng nhớ tới ở trong bảo địa vô thượng gần Nghịch Long tộc. Lục Ly nói nàng là người thân nhất của hắn ở trên thế gian này, nhớ tới Lục Ly mấy năm nay vì tìm nàng, chịu không ít đau khổ, nội tâm nàng đau đớn không thôi.
Nàng kỳ thật là một người thật kiên cường, hoàn cảnh từ nhỏ khiến nàng không thể không kiên cường, bởi vì nàng không có bất cứ ai có thể dựa vào, cho nên nàng rất ít khi khóc. Hiện tại gặp tình huống này khóc đến quên cả trời đất, nếu không phải ở đây nhiều người như vậy, có lẽ đã sớm nhào vào lòng Lục Ly khóc rống.
- Đệ đệ!
Trong lòng nàng thì thào, mãnh liệt khắc chế tâm tình trong lòng. Nếu không nàng sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Ly, sẽ bại lộ thân phận của hắn. Giờ đây, chuyện nàng muốn làm nhất là Lục Ly cởi bỏ mặt nạ, để nàng nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.
- Người thân nhất…
Lục Linh hé môi cười, đúng vậy! Tuy tính ra thời gian nàng ở với Lục Ly không dài, tuy hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng trong lòng nàng, Lục Ly quả thật là người thân nhất, còn thân hơn tỷ đệ ruột.
Nghịch Long tường đối với nàng rất tốt, rất nhiều trưởng lão Nghịch Long Tộc cũng đối với nàng rất tốt, nhưng nàng lại không cảm thụ được loại thân tình chân chính, loại tình cảm có thể chết vì đối phương.