Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đông Dã Ưng thức thời như thế, cộng thêm Lục Ly cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Sắc mặt một đám cường giả mới tốt hơn một chút. Ảnh Hậu vung tay áo nói:
- Đi xuống đi, trận đấu về sau ngươi không có tư cách tham gai, nếu còn dám xằng bậy, đừng trách bổn hậu không nể mặt sư phụ ngươi.
- Dạ dạ dạ!
Đông Dã Ưng vội vàng kinh sợ lui xuống, còn không dám trở về lầu các lộ thiên mà đi đến góc khán dài chữa thương. Trên khán đài nhiều người tỏ ánh mắt khinh thường hắn, không bình ngườ khác, lại còn chơi đánh lén, người như vậy, tất cả mọi người đều chán ghét.
Đương nhiên, cũng có người có thể lý giải Đông Dã Ưng, cho rằng hắn không vừa mắt Lục Ly đầu cơ trục lợi, cho nên giận ra tay, muốn lưỡng bại câu thương với Lục Ly, có người cũng bội phục dũng khí của hắn.
- Ưng ca!
Dương Cương nóng nảy, truyền âm nói:
- Vì sao ngươi không vạch trần thân phận của Lục Ly. Hắn ngụy trang thân phận, mạo danh thân thế. Ngươi chỉ cần vạch trần, Nữ Thánh Tông khẳng định hủy bỏ tư cách của hắn, thậm chí truy cứu trách nhiệm.
- Gấp gáp cái gì?
Khóe miệng Đông Dã Ưng co rúm, vẻ mặt dữ tợn, hắn truyền âm nói:
- Chờ sau khi Lục Ly được hạng nhất rồi nói sau, ha hả!
- Hạng nhất?
Dương Cương chớp mắt, đột nhiên hiểu được, nói:
- Ý của ngươi muốn hắn đi lên điểm cao nhất, cho hắn hy vọng, cuối cùng khiến hắn tuyệt vọng?
- Đúng vậy!
Đông Dã Ưng cười lạnh, truyền âm nói:
- Đứng càng cao, rơi càng hận. Ta muốn ở đây nhìn xem, chờ Lục Ly được hạng nhất, sau đó ta vạch trần thân phận của hắn trước mọi người, khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng, ha ha ha!
Hắc hắc!
Dương Cương cũng cười lên, hắn có thể tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, đến lúc đó sợ sẽ phi thường thú vị.
...
Lục Ly ở trong, đợi một lát thì cũng yên tâm. Nếu hiện tại Đông Dã Ưng không vạch trần thân phận hắn, vậy tạm thời khẳng định không sao. Có lẽ Đông Dã Ưng vừa ra ngoài đã bị trục xuất khỏi Hoa Dương Phong?
Mang ý tưởng này, tốc độ Lục Ly tăng lên rất nhiều, như điện giật chớp động. Văn Tường và Hoa Thiên Đao bên trên cũng nóng nảy, hai người bắt đầu liều mạng hướng về trước. Văn Tường muốn giữ vững hạng nhất. Hoa Thiên Đao cũng không phục, không muốn Lục Ly vượt qua.
Vấn đề hai người mỗi bước đi đều gặp công kích của Nữ Đế Phong. Hơn nữa công kích cũng hung mãnh hơn trước nhiều. Bọn họ mỗi bước đều là nguy hiểm, tốc độ làm sao mau được?
Trái lại Lục Ly lên xuống nhẹ nhàng, ngẫu nhiên còn có đi dọc theo sườn núi, rất ít kích động thần văn. Mỗi mười bậc thang của bọn họ, Lục Ly có thể leo lên mấy chục bậc, đây căn bản không thể so sánh.
Sau một giờ, Lục Ly đã đi lên chín ngàn năm trăm bậc thạch thê.
Say ba ngày, Lục Ly đã đến gần Hoa Thiên Đao, khoảng cách chỉ còn lại mấy chục thạch thê. Lúc này, một ý niệm hiện lên trong đầu Hoa Thiên Đao, ra tay đánh bay Lục Ly.
Nhưng hắn nghĩ đến Đông Dã Ưng, cuối cùng hắn vẫn bỏ cuộc, cho dù hắn ra tay, cũng không nhất định có thể đánh bại Lục Ly. Giờ đây, đám người Ảnh Hậu có lẽ cũng đang chú ý đến hắn, nói không chừng, hắn vừa động thủ sẽ bị truyền tống ra ngoài. Mặt khác, cho dù Lục Ly vượt qua hắn, hắn vẫn còn hạng ba, vẫn còn có hy vọng được quán quân, nhưng nếu động thủ sẽ trực tiếp bị đào thải.
Lục Ly vẫn âm thầm đề phòng, trong lòng hắn vẫn cảm thấy Hoa Thiên Đao không ngu xuẩn như vậy, cho nên tuy đề phòng hắn nhưng vẫn rất nhanh đuổi theo.
Sau nửa canh giờ, hắn thoải mái vượt qua Hoa Thiên Đao. Sau đó, người này ngừng lại, lạnh lùng nhìn Lục Ly nói:
- Phong Vô Định, chờ đi, ta sẽ đấu một trân với ngươi, hơn nữa đánh bại ngươi.
- Phải không?
Lục Ly cười tủm tỉm, nhưng không muốn phí lời với Hoa Thiên Đao, chỉ cười cười, tiếp tục bay lên trên. Hoa Thiên Đao ngược lại không vội, ngồi xếp bằng nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Bất luận là Lục Ly được hạng nhất hay Văn Tường, hắn đều đấu một trận với hạng hai. Hơn nữa phải thắng đối phương mới có thể tranh đoạt hạng nhất, đạt vị trí quán quân cuối cùng.
Cho nên hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, dưỡng tốt thương thế của thân thể, chờ đợi hai trận chiến cuối cùng. Hiện tại chậm một chút cũng không sao.
Văn Tường phía trên khẩn trương, hạng nhất và hạng hai khác biệt thật lớn. Hạng hai và hạng ba phải chiến một trận mới có thể tranh quán quân với hạng nhất. Hạng nhất chỉ cần đánh một trận, hạng hai phải đánh hai trận, khác biệt này thật lớn.
Hắn thật vất vả ổn định hạng nhất, hiện tại sắp đến hơn chín ngàn sáu trăm bậc, chỉ còn lại hơn ba trăm bậc thạch thê, hắn sao cam tâm thất bại vào thời điểm cuối cùng?
Nhưng…
Ở phía dưới, Lục Ly trông như con báo rất mạnh, không ngừng xông lên, thế không thể đỡ, rất nhanh kéo gần khoảng cách hai bên. Tuy Văn Tường bằng vào chiến giáp Đế Binh chống lại vài lần công kích, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Ly đuổi theo.
Chín ngàn bảy trăm bậc!
Chín ngàn tám trăm bậc!
Chỉ còn lại hai trăm bậc thạch thê, nếu là bình thường, hắn có thể xông ra trong nháy mắt, giờ đây hắn cũng không dám quá liều lĩnh, bởi vì không cẩn thận sẽ bị đánh bay xuống.
Ai…
Hắn xoay người nhìn phía sau, nhìn Lục Ly ở phía dưới cách mấy chục bậc thang, khe khẽ thở dài, hắn đã cố gắng hết sức, đáng tiếc kết quả cuối cùng vẫn là thất bại.
Hắn tiếp tục leo lên trên, chờ sau khi hắn bước lên chín ngàn tám trăm năm mươi bậc, Lục Ly rốt cuộc đuổi theo hắn, hắn cũng không mất đi phong độ, chắp tay nói:
- Phong huynh, chúc mừng!
- Văn huynh!
Lục Ly đáp lễ nói:
- Lúc trước, chúng ta không thể chiến một trận, hy vọng ngươi có thể thắng Hoa Thiên Đao, chúng ta quyết chiến trận cuối cùng. Văn huynh cố lên, ta coi trọng ngươi.
Lục Ly phóng đi tuyệt trần, Văn Tường nhìn thấy bóng dáng của Lục Ly, hắn nhớ đến lần đầu đấu với Lục Ly, Lục Ly chủ động nhận thua? Nói muốn nhường hắn một trận.
Khi đó tất cả mọi người đều châm biếm, hiện tại xem ra… giống như không phải nói đùa?
Không xảy ra ngoài ý muốn gì, Lục Ly bước lên một vạn bậc đầu tiên, thân mình hắn được truyền tống ra ngoài. Khi hắn đi ra, Tượng Linh Lung và Lục Linh mừng rỡ đến mức thiếu chút nữa bật khóc.
Hả?