Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tính tình của Hoa Thiên Đao này tuy táo bạo, có thù tất báo, nhưng vẫn rất giữ chữ tín, rất có danh ở Vô Tận Thần Khư này. Cho nên Đông Dã Ưng thật yên tâm, không ngờ nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn.
Đông Dã Ưng và Hoa Thiên Đao lại truyền âm thương lượng một hồi, hai người không biểu lộ ra thần sắc gì, hai người còn đang liều mạng tiến lên trên.
Lục Ly và Đông Dã Ưng cách mấy chục thạch thê, Lục Ly có thể nhìn thấy Đông Dã Ưng, hắn đi một lát rồi ngừng lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Đông Dã Ưng không xác định được hắn là Lục Ly. Hắn biết thái độ làm người Đông Dã Ưng, người này lòng dạ hẹp hòi, Lục Ly phải đề phòng chó cùng rứt giậu. Cho nên, hắn chuẩn bị sau khi khôi phục toàn bộ chiến lực, sẽ vượt qua cả Đông Dã Ưng.
Nghỉ ngơi một canh giờ, Lục Ly tiếp tục chạy, tốn mất hai canh giờ, hắn thành công đổi theo Đông Dã Ưng. Đã cách hắn chỉ còn bốn năm bậc thạch thê, sắp đuổi kịp và vượt qua hắn.
Lúc này, tinh thần Lục Ly căng thẳng, thúc giục Đại Đạo Chi Ngân tra xét Đông Dã Ưng.
Đông Dã Ưng quay đầu nhìn hắn một cái, vẫn cắn răng leo lên, giờ đây, phía trên vang lên một tiếng cười thật to, là thanh âm của Hoa Thiên Đao:
- Ha ha ha, Phong Vô Định, không ngờ ngươi có thể đuổi theo, nhưng… ngươi vĩnh viễn không thể vượt qua ta.
Thanh âm của Hoa Thiên Đao rất lớn, như tiếng sấm rống, nếu đổ là ngườ bình thường khẳng định sẽ dùng thần hiệm tra xét Hoa Thiên Đao. Nhưng Lục Ly lại phản ứng thật mau. Không thèm nghe câu nói kế tiếp, mà ánh mắt cuồn cuộn sát ý, nhìn chằm chằm Đông Dã Ưng bên trên.
- Phong Vô Định, rơi xuống với ta!
Đông Dã Ưng cười ha hả, sau đó thân mình phóng nhanh ra như cuồng long, hai tay ngưng tụ một chưởng ấn thật lớn, hung hăng đập lên Lục Ly.
Đồng thời, bên người hắn xuất hiện một con Thiết Giáp Quỳ Ngưu. Con Quỳ Ngưu kia rất khó khăn đi lên, nhưng chạy xuống dưới thì rất thoải mái. Quỳ Ngưu từ từ va chạm về phía hắn.
- Tên này quả nhiên chơi xấu!
Đôi mắt Lục Ly co rụt lại, chưởng ấn kia của Đông Dã Ưng hắn tin tưởng có thể đánh nát, nhưng con Quỳ Ngưu này nếu va chạm vào hắn, lực lượng khủng bố kia sẽ trực tiếp đánh bay hắn.
Chỉ đánh lui mấy trăm bậc thạch thê thì không sao cả, chỉ sợ trực tiếp bay ra ngoài thạch thê, đến lúc đó sẽ nơi xuống chân núi Nữ Đế Phong.
Ngay lập tức Lục Ly quyết định, hắn cắn răng vận chuyển nguyên lực phóng ra đao mang, đánh tới chưởng ấn. Mặt khác, hắn lấy ra Thất Sắc Lưu Ly Tháp, bên trong cuồn cuộn ngọn lửa bay đến Quỳ Ngưu. Đại môn Thất Sắc Lưu Ly Tháp cũng mở ra, truyền ra lực hấp ẫn khủng bố, tác dụng lên Quỳ Ngưu.
Ào ào!
Bên ngoài bùng nổ, Đông Dã Ưng lại dám động thủ? Đây là đang vi phạm quy tắc. Đây là khiêu khích với Nữ Thánh Tông. Sắc mặt Lục Linh và Tượng Linh Lung thay đổi. Sắc mặt Ảnh Hậu và một đám Đế Cấp Nữ Thánh Tông cũng trở nên âm trầm.
Ầm!
Lục Ly thoải mái đánh tan chưởng ấn kia, đao mang tiếp tục oanh sát, đánh lên người Đông Dã Ưng, đánh bay Đông Dã Ưng, chiến giáp trên người hắn nát bét, cả người đầm đìa máu tươi.
Một bên khác, ngọn lửa bao phủ Quỳ Ngưu, phòng ngự của Quỳ Ngưu rất mạnh, không bị chết cháy, lại bị thương. Còn lực hấp dẫn Thất Sắc Lưu Ly Tháp truyền ra, giống như không hút Quỳ Ngưu vào được, nhưng thành công làm giảm tốc độ của Quỳ Ngưu.
Ầm!
Lúc này hào quang Nữ Đế Phong chợt lóe, sau đó Quỳ Ngưu, Đông Dã Ưng biến mất phía trên thạch thê. Thật rõ ràng, Ảnh Hậu đã phản ứng, khống chế thần văn của Nữ Đế Phong, truyền tống Đông Dã Ưng và Quỳ Ngưu ra ngoài.
Ha ha ha!
Đông Dã Ưng phát hiện bạch quang chợt lóe, xuất hiện trên quảng trường, cả người quần áo rách tung tóe, trên người đều là máu, nhưng hắn trông như không có việc gì, ngược lại cười to như điên.
Ánh mắt hắn liếc nhìn Dương Cương trên khán đài, khóe miệng hai người đều là ý lạnh.
Thất Sắc Lưu Ly Tháp!
Vừa rồi Đông Dã Ưng thành công bức ra hậu thủ của Lục Ly, hai người đã xác định Phong Vô Định là… Lục Ly!
Thất Sắc Lưu Ly Tháp rất nổi danh trong Tam Trọng Thiên. Bởi vì là Đế Binh thành danh của Luân Hồi Đại Đế. Ngoại hình bảo vật này cũng phi thường kỳ lạ, vừa liếc mắt đã có thể nhận ra. Thất Sắc Lưu Ly Tháp nằm trong tay Lục Ly, Dương Cương và Đông Dã Ưng đều phi thường rõ ràng. Cho nên khi Lục Ly lấy ra bảo tháp này đã tương đương công khai thân phận của mình.
Lục Ly cũng không có biện pháp!
Nếu hắn không lấy ra tòa tháp này, hắn dựa vào cái gì ngăn cản Quỳ Ngưu? Lỡ như hắn bị đánh xuống Nữ Đế Phong, vậy chờ hắn vực dậy, nói không chừng Văn Tường và Hoa Thiên Đao đã đi lên vạn bậc thang. Nếu Đồ Ảnh cũng đi lên, vậy hắn sẽ bị đào thải, nếu có thể bị đào thải rồi, bại lộ thân phận thì có sao?
Hơn nữa, hắn chỉ lấy ra Thất Sắc Lưu Ly tháp, cũng không có chứng cớ khác, hắn có thể không nhận, chỉ cố chấp bảo Thất Sắc Lưu Ly Tháp chỉ là bảo vật cùng loại, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Nội tâm hắn cũng khẩn trương, Đông Dã Ưng đã truyền tống ra ngoài, nếu hắn lập tức báo cáo với Ảnh Hậu, vậy hắn có thể bị truyền tống ra ngoài. Cho nên, hắn nuốt xuống hai viên đan dược, vừa tiếp tục đi về trước, vừa khẩn trương chờ đợi.
- Hả?
Đợi một lát, hắn không bị truyền tống ra ngoài? Nội tâm hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Đông Dã Ưng không báo cáo hắn?
Đông Dã Ưng quả không báo cá, chỉ đứn ngoan ngoãn bên ngoài, ngay cả thương thế cũng chưa kịp chữa trị, trên người còn đang chảy máu. Giờ đây, Ảnh Hậu và một đám Đế Cấp lạnh lùng nhìn hắn, rất nhiều trưởng lão Nữ Thánh Tông trợn mắt nhìn hắn.
Động thủ trong Nữ Đế Phong, đây là làm trái quy củ của Nữ Thánh Tông định ra, đó là khiêu khích với Nữ Thánh Tông, người của Nữ Thánh Tông sao có thể chịu vả mặt như vậy.
- Đông Dã Ưng!
Một trưởng lão khiển trách:
- Ngươi biết tội rồi chứ!
- Ta sai rồi!
Đông Dã Ưng ngoan ngoãn nhận sai, chắp tay nói:
- Ảnh Hậu, chư vị đại nhân, Đông Dã Ưng nhất thời tức giận, mạo muội động thủ, phá hủy quy cũ, chư vị đại nhân muốn đánh muốn mắng muốn phạt thế nào, Đông Dã Ưng đều không lời nào để nói.