Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đông Dã Ưng vốn muốn tát bụi mù, tay hơi run lên, cũng không tiếp tục thả. Trên mặt hắn lộ vẻ xấu hổ, đích xác mười vạn ánh mắt bên ngoài đang nhìn hắn, hắn làm vậy là hơi mất mặt.
Vấn đề, nếu hắn không làm vậy, Lục Ly sẽ lập tức đuổi theo, đến lúc đó hắn trở thành hạng tư, trực tiếp bị đào thải.
Một khi đào thải, hắn sẽ không có được Lục Linh và Tượng Linh Lung. Nhiều năm như vậy, vốn hy vọng sẽ đạt thành tâm nguyện, lại sắp thất bại rồi.
- Không được!
Trong mắt Đông Dã Ưng lộ ra ý lạnh, dù sao hắn không định tiếp tục lăn lộn ở Vô Tận Thần Khư. Hắn còn cần thể diện và thanh danh làm gì? Thanh danh có lợi ích gì? Thế giới này, thực lực mới là căn bản.
Cho nên Đông Dã Ưng tiếp tục tiến lên, còn không ngừng tát ra bụi mùi. Đồng thời, nội tâm hắn âm thầm hạ quyết tâm, nếu Lục Ly vượt qua hắn, hắn sẽ ra tay!
- Đúng vậy!
Hắn chuẩn bị ra tay, dù sao Lục Ly vượt qua hắn, hắn sẽ là hạng tư, vậy hắn sẽ bị đào thải.
Nếu đều phải bị đào thải, vậy hắn còn có cố kỵ gì? Hắn ra tay là phạm vi quy tắc, nhiều nhất trực tiếp bị đào thải mà thôi. Nữ Thánh Tông còn dám giết hắn sao?
Sở dĩ muốn ra tay, kỳ thật còn một nguyên nhân rất quan trọng, Dương Cương có nói Phong Vô Định là Lục Ly.
Sau khi Dương Cương nói vậy, hắn cũng càng nhìn càng cảm thấy giống. Tuy Lục Ly có nhiều lúc cố ý thay đổi âm thanh và động tác, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy giống.
Nếu là Lục Ly, mục đích Lục Ly ngụy trạng thân phận này rất rõ ràng, đó là phải mang đi Lục Linh và Tượng Linh Lung.
Hắn không chiếm được gì, cũng sẽ không để Lục Ly có được!
Hắc hắc!
Nghĩ đến Lục Linh và Tượng Linh Lung bị bắt gả cho Hoa Thiên Đao, bộ dáng thống khổ của Lục Ly, Đông Dã Ưng đột nhiên cảm thấy thích thú, phi thường hưng phấn.
Lại nửa ngày trôi qua, khi Đông Dã Ưng bước lên chín ngàn bậc thạch thê, Lục Ly đi đến vị trí trước Đông Dã Ưng. Thạch thê phía trước đầu bị vung bụi mù, chỉ là mặt ngoài không nhìn ra.
Lục Ly không chút chần chờ, một cước đạp lên. Bụi mù trên mặt đất thổi quét đi, bao vây Lục Ly, tiến vào trong lỗ chân lông của Lục Ly, vào trong cơ thể hắn.
Lục Ly ngừng lại, vô số thần niệm cũng tập trung vào hắn, muốn xem thử bụi mù này có hữu dụng với hắn không?
Lục Ly nhắm hai mắt lại, tinh tế cảm ứng, sau một lát, hắn nhếch miệng nở nụ cười, tiếp tục đi nhanh lên trên.
Trong kinh mạch của hắn có một ít thần lực, giờ đây đều bị ăn mòn hết. Nhưng thần lực trong huyệt đạo không gặp ảnh hưởng gì, thân mình hắn lại không dựa vào thần lực, cho nên bụi mù này quả thật không có ảnh hường với hắn.
Tra xét thấy Lục Ly tiếp tục đi nhanh về trước, bên ngoài lập tức náo nhiệt. Hai mắt Lục Linh và Tượng Linh Lung sáng lên. Vẻ mặt Đông Dã Ưng chua sót, người này quả thật là quái thai, bụi mù này của hắn không hề tầm thường, lúc trước rất nhiều đối thủ từng vì khô kiệt thần lực mà bị hắn đánh bại. Lục Ly lại nhìn như không có ảnh hưởng gì, bước đi như bay.
- Không có biện pháp!
Trong đôi mắt của Đông Dã Ưng lộ ra ý lạnh. Sau khi hắn đi lên chín ngàn bậc, cảm giác áp lực nặng gấp đôi. Hơn nữa nhìn đám người Văn Tường phía trước, phát hiện công kích nơi này đặc biệt khủng bố. Với chiến lực của hắn, tuyệt đối sẽ bị Lục Ly thoải mái vượt qua.
Vậy hắn nhất định sẽ bị đào thải!
Dù sao cũng là đào thải, vậy hắn tiếp tục giả vờ tích cực leo lên trên, kỳ thật đang âm thầm chuẩn bị, đợi lát nữa đánh lén Lục Ly, trực tiếp đánh rơi hắn xuống.
Văn Tường và Hoa Thiên Đao bên trên cảm thấy áp lực, nhất là Văn Tường đã dẫn đầu nhiều như vậy. Giờ đây, hắn đã đi lên đến chín ngàn ba trăm tám mươi bốn bậc thạch thê, cách một vạn bậc thạch thê chỉ còn hơn sáu trăm bậc thạch thê. Thắng lợi đang ở trước mắt, người đầu tiên bước lên một vạn bậc là khác xa với hạng hai, hạng ba.
Tiến lên!
Văn Tường trầm quát, cắn nuốt một viên đan dược, tăng tốc đi lên trên.
Hoa Thiên Đao bên dưới đã hơi nóng nảy. Hắn nghĩ nghĩ, truyền âm nói với Đông Dã Ưng:
- Đông Dã huynh đệ, ngươi nhất định bị đào thải rồi. Một khi đã như vậy, ngươi không bằng đánh bại Phong Vô Định, đánh hắn rơi xuống, trút giận thì sao? Nếu ngươi có thể làm được, Hoa Thiên Đao ta hứa nhận một phần ân tình của ngươi.
Hả?
Nội tâm Đông Dã Ưng khẽ động, vừa định ngủ đã có người tặng gối đầu. Vốn hắn cũng định làm vậy, không ngờ Hoa Thiên Đao còn cầu hắn giúp? Một khi đã như vậy, hắn tự nhiên tùy cơ ứng biến.
Hắn truyền âm nói:
- Hoa huynh? Như vậy không quá tốt đi? Nếu ta ra tay, sẽ trực tiếp bị đào thải. Hơn nữa cũng ảnh hưởng thanh danh của ta, đến lúc đó Nữ Thánh Tông sẽ gây sự mất.
- Không thể nói như vậy!
Hoa Thiên Đao thấy Đông Dã Ưng tựa hồ có hơi dao động, trên mặt hắn lộ sắc mặt vui mừng. Nếu có thể đánh rơi Lục Ly, Đồ Ảnh được hạng ba thì tỷ lệ hắn được hạng nhất sẽ cao hơn. Đến bây giờ, hắn vẫn chưa có biện pháp phá giải nguyên lực, chống lại Lục Ly lành ít dữ nhiều.
Cho nên hắn vội vàng truyền âm nói:
- Phong Vô Định khẳng định sẽ vượt ngươi, ngươi chỉ là hạng tư, vẫn sẽ bị đào thải. Về phần thanh danh, nếu ngươi bị đào thải, thanh danh vẫn sẽ có ảnh hưởng. Nếu ngươi ra tay, ngược lại nhận được mỹ danh dám yêu dám hận. Nữ Thánh Tông ngươi không cần để ý bọn họ, việc này ta giúp ngươi giải quyết. Nếu Nữ Thánh Tông không ban thưởng cho ngươi, ta sẽ chịu trách niệm, sau này sẽ bồi thường cho Đông Dã huynh.
- Bồi thường?
Đông Dã Ưng nói thẳng:
- Không biết, Hoa huynh muốn bồi thường ta thế nào? Thần thạch ta cũng không thiếu, ta chỉ thiếu cơ hội thăng cấp, nghe nói Hoa gia có hai bí cảnh Nguyên Thủy rất lợi hại!
- Không thành vấn đề!
Hoa Thiên Đao phi thường quyết đoán truyền âm nói:
- Chỉ cần Đông Dã huynh ra tay, sau này Đông Đã Ưng huynh đến Hoa Đế Sơn của ta, ta cho ngươi tiến vào hai bí cảnh nguyên thủy lần lượt tu luyện mười năm, như thế nào?
- Quân tử nhất ngôn!
- Tứ mã nan truy!
Hai người lập tức đạt thành hiệp nghị.