Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tượng Linh Lung và Lục Linh Huyết Linh Nhi đều đang ở trong Thiên Ly Châu, Lạp đại nhân tựa hồ đã ở phụ cận quan sát một lúc, đối với sự tình nơi này rõ ràng như lòng bàn tay.
Hắn lấy ra không gian Thần khí, ném hạt châu và Lục Ly vào trong, sau đó hóa thành bạch quang lao vút về hướng bắc, rất nhanh liền tan biến ở phía cuối chân trời.
...
Lúc Lục Ly tỉnh lại đã là năm ngày sau. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện đang nằm trên một chiếc giường lớn, bên cạnh đứng hai người, một tiếng nói quen thuộc vang lên:
- Lục Ly, ngươi rốt cục đã tỉnh?
Lục Ly ngước mắt nhìn lên, thấy được gương mặt tuyệt mỹ và ánh mắt tràn đầy lo lắng của Tượng Linh Lung, hắn hơi ngớ, hồi tưởng lại chuyện trước khi hôn mê, trong mắt lập tức hiện ra một tia mê mang, hỏi:
- Đây là đâu?
- Đừng lắng!
Tiếng nói ôn hòa của Lục Linh vang lên:
- Chỗ này là Viêm Mạc Tông, chúng ta được một cường giả của tông môn các ngươi đưa đến đây.
- Cường giả tông môn?
Lục Ly bất thần ngồi dậy, lại bởi vì xúc động đến thương thế khiến hắn đau đến khóe miệng co quắp, chỉ là hắn không để ý quá nhiều mà vội dò hỏi:
- Có người đã cứu chúng ta? Là ai?
- Ta cũng không biết!
Lục Linh lắc đầu nói:
- Chẳng qua ta nghe được có người gọi hắn là Lạp đại nhân.
- Lạp đại nhân?
Trong đầu Lục Ly hiện ra gương mặt cứng nhắc nghiêm túc của Lạp đại nhân, trong lòng bất giác ấm áp, nhưng rất nhanh hắn liền không khỏi nghi hoặc.
Sao Lạp đại nhân lại xuất hiện trong hoang mạc vô tận, chẳng lẽ lúc hắn len lén đi Nữ Thánh Tông thời điểm, Thiên Đế Tông sớm đã biết? Bởi thế mới sai Lạp đại nhân âm thầm theo dõi? Nhưng nếu một mực đi theo, vì sao còn để mặc Ngôn Tổ bị giết?
Sa sa sa…
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp đó một lão giả khô gầy đi đến, Lục Ly vừa thấy liền vội đứng dậy, khuỵu gối quỳ xuống nói:
- Đệ tử Lục Ly gặp qua Lạp đại nhân, cảm tạ đại nhân cứu mạng.
Hừ hừ!
Lạp đại nhân hừ lạnh nói:
- Tiểu tử, tu luyện ra Nguyên lực, tưởng rằng cánh cứng rồi đấy hả? Cho ngươi hai ngày chữa thương, sau đó theo ta về lại tông môn tiếp nhận tông chủ trách phạt. Lần này ta thấy... ngươi không chết cũng phải bị lột da, lá gan quá lớn.
Nói xong Lạp đại nhân quay người rời đi, không nhìn Lục Ly lấy một lần. Trên mặt Tượng Linh Lung thoáng hiện vẻ vẻ lo lắng, riêng Lục Ly và Lục Linh lại có vẻ rất bình tĩnh.
Lục Linh khẽ cười truyền âm nói:
- Yên tâm đi, Linh Lung muội muội. Thiên Đế tông đã phái người cứu Lục Ly, vậy nhất định sẽ không giết hắn, cũng không nỡ giết. Tuy Lục Ly một mình đến tham chiến, nhưng dù gì cũng đã dương danh cho Thiên Đế Tông, ta đoán dù bị xử phạt cũng sẽ không quá nặng.
…
Lạp đại nhân đi, Lục Ly lại không vội vã nghỉ ngơi chữa thương, mà hít một hơi thật sâu, ánh mắt ôn nhu nhìn sang Lục Linh và Tượng Linh Lung.
Mang đi hai đệ tử ngoại môn ưu tú nhất Nữ Thánh Tông, đây là nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, trừ phi cấp Đế cường đại hoặc Thánh Hoàng đích thân ra mặt, bằng không dựa vào thủ đoạn gì cũng tuyệt đối không làm được.
Lại không ngờ, chuyện khó khăn như thế mà hắn vẫn có thể hoàn thành một mình, hơn nữa còn thành công sống sót, vượt qua được đại kiếp nạn lần này. Lục Ly cảm thấy trời cao đối xử với mình quá tốt, lúc này hắn mới thực sự cảm giác được thế nào là nhẹ nhõm.
- Lục Ly, cám ơn ngươi!
Tròng mắt Tượng Linh Lung phiếm hồng, trong mắt toàn là nhu tình, lần này nàng thật sự đã rất tuyệt vọng, không ngờ kỳ tích lại xuất hiện, Lục Ly thành công cứu nàng ra, giúp nàng giành lại tự do.
Lục Ly cười cười nói: “Linh Lung, đừng nói thế, nghe xa lạ lắm!
- Đệ đệ!
Tiếng nói bên cạnh vang lên, trong lòng Lục Ly khẽ run rẩy, thiếu chút lệ rơi đầy mặt.
Tiếng kêu đệ đệ này hắn đã chờ bao nhiêu năm, ngậm bao nhiêu cay đắng, từ nhân gian đi đến Thần giới, rồi đến Nhị trọng thiên, lại đi Tam trọng thiên, thẳng tới Vô Tẫn Thần Khư hai người mới tính là thực sự nhận nhau, tiếng kêu này khiến Lục Ly cảm xúc vạn ngàn, đồng thời cũng cảm thấy hết thảy trả giá đều xứng đáng.
- Tỷ...
Lục Ly bắt lấy tay Lục Linh, kẻ sau đáp lại bằng nụ cười, trong mắt toàn là vẻ yêu chiều, giống như mẫu thân nhìn con mình. Bầu không khí giữa hai người ở cũng ấm áp lạ thường, ở trong mắt Tượng Linh Lung, nàng cảm thấy hai người còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt.
- Ta ra ngoài nghỉ ngơi trước!
Tượng Linh Lung thức thời lui ra, mặc dù nàng cũng rất muốn ngồi lại tâm sự với Lục Ly, nhưng nàng hiểu hai chị em nhà này càng cần thời gian và không gian hơn.
- Đệ đệ, mấy năm nay khổ cực ngươi.
Lục Linh vô thức đưa tay xoa đầu Lục Ly, Lục Ly cũng thản nhiên đón nhận, hai người bắt đầu nhẹ giọng tâm tình. Đa phần là Lục Linh hỏi Lục Ly chuyện xảy ra mấy năm qua, từ chuyện Lục gia đến chuyện Đấu Thiên Giới... vân vân.
Lục Ly kể qua một lượt sự tình những năm vừa rồi, rất nhiều chuyện đều là một câu rồi qua, cũng không nói quá nhiều về khổ sở phải chịu, nhưng Lục Linh băng tuyết thông minh, há có thể không nghe ra được?
Song Lục Linh không nói gì, chỉ là vẻ đau lòng trong mắt càng lúc càng đậm, đợi Lục Ly kể xong, nàng mới đột nhiên nói:
- Đại Ma Vương ở Nhị trọng thiên kia không đơn giản!
- Ừm!
Điểm này Lục Ly đã sớm đoán được, chỉ là không dám chắc Đại Ma Vương là cường giả cấp bậc nào, hắn hỏi dò:
- Tỷ tỷ, ngươi nói thử xem nàng là cấp bậc gì?
- Ít nhất cũng là cấp Đế!
Lục Linh nghĩ nghĩ sau đó bổ sung thêm:
- Thậm chí có thể là Thánh Hoàng!
- Thánh Hoàng?
Lục Ly hơi ngớ, vội hỏi lại:
- Làm sao có thể, Tam trọng thiên có Thánh Hoàng còn sống sao?
- Đương nhiên là có!
Lục Linh rất khẳng định nói:
- Tường tổ từng chính miệng nói với ta, mặc dù không có chứng cớ rõ ràng, nhưng hắn suy đoán Tam trọng thiên có ít nhất ba tên Thánh Hoàng. Chỉ là người ngoài không biết thân phận của những Thánh Hoàng này mà thôi, thế nhân đều cho rằng bọn họ sớm chết cả, kỳ thật bọn họ vẫn còn sống.
- Dù có Thánh Hoàng còn sống, cũng không thể xác định Đại Ma Vương chính là Thánh Hoàng được!