Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nguyên lực dùng tốt, tốc độ và lực công kích lực phòng ngự mới có thể tăng lên, trước kia Lục Ly chỉ dùng theo phương pháp nguyên thuỷ nhất là phóng ra, căn bản không biết sử dụng Nguyên lực sao cho tinh xảo.
- Nguyên lực hóa thuẫn!
- Nguyên lực hóa giáp!
- Nguyên lực hóa đao!
Lục Ly liên tục thí nghiệm, tiêu tốn hơn ba tháng, kỹ xảo sử dụng Nguyên lực của hắn đã có chút tiến bộ. Hiện tại sử dụng càng ít Nguyên lực, lại có thể đạt tới hiệu quả tốt hơn hẳn trước kia.
- Đến lúc rồi, đi tìm cổ miếu thôi!
Lục Ly đứng dậy thu hồi chiến xa, ngồi lên chiến xa vừa được bố trí tiểu trận, khoái tốc bay đi, hắn vừa ngồi xếp bằng trong chiến xa, đồng thời vừa không ngừng thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng tình hình chung quanh.
- Có biến!
Hai nén hương sau, hắn khống chế chiến xa ngừng lại, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang, nhìn chăm chăm phiến rừng cây màu đen trước mặt. Hắn cảm ứng được trong rừng cây có rất nhiều khí tức cường đại, như thể trong đó đang tiềm phục từng con cự thú khủng bố.
Trong Địa Ngục Giới có quái vật, Lục Ly biết điều này, nhưng cụ thể là quái vật kiểu gì, Lục Ly lại không quá rõ ràng. Lúc này hắn cũng chỉ cảm giác được từng đạo khí tức cường đại, lại không biết những quái vật kia cụ thể là gì.
Xuy xuy!
Từng tiếng ma sát mặt đất vang lên, hệt như động phải tổ ong vò vẽ, từng đạo bóng đen khoái tốc bay ra từ trong rừng rậm trước mặt, Lục Ly như lâm đại địch. Hắn phóng thích Bác Long Thuật Thiên Giáp Thuật, đồng thời vận chuyển Nguyên lực ra bên ngoài cơ thể, hình thành chiến giáp, ánh mắt như điện quét tới tiền phương.
- Rắn?
Quét qua mấy lượt, Lục Ly không giấu được vẻ kinh ngạc, không ngừng đến gần là từng con rắn nhỏ, đám rắn này chỉ lớn chừng ngón cái, toàn thân phủ đầy lân phiến màu đen, còn có bốn chân, nhìn không khác thằn lằn bình thường là mấy.
Song khí tức đám rắn này lại rất cường đại, chính điều đó khiến Lục Ly không khỏi nghi hoặc. Rắn nhỏ thế này, nhìn có vẻ không mấy uy hiếp, sao lại có khí tức cường đại như vậy được?
Hưu hưu hưu!
Từng con rắn nhỏ đi đầu bay vụt lên, tốc độ không chậm thua Lục Ly là mấy, rắn nhỏ này lại không phóng thích công kích, mà cứ vậy bay thẳng đến.
Lục Ly tung mình bay ra từ trong chiến xa, Lệ Quỷ quanh bốn phía Lệ lập tức gào thét lao lên, hình thành hai tầng tấn công. Lục Ly thả ra Vô Vọng thần phù, từng chiếc thần phù bay tới đám rắn nhỏ đang dũng mãnh lao tới.
Oanh!
Chiếc Vô Vọng thần phù đầu tiên va chạm với rắn nhỏ, dẫn phát nổ tung, Lục Ly vốn tưởng đám rắn nhỏ này dù không bị nổ chết thì chí ít cũng phải bị thương.
Kết quả lại khiến Lục Ly nghẹn họng chết đứng, con rắn nhỏ kia bị đẩy lui mấy trăm trượng, sau đó lập tức bay vụt trở lại, trên thân không có nửa điểm thương thế, ngay cả lân phiến đều chưa bị hủy đi.
- Mẹ nó, đám rắn này khoác chiến giáp Đế binh chắc?
Lục Ly ngấm ngầm kinh hãi, mấy hướng còn lại đều có rắn nhỏ bay tới, đã áp sát rất gần, Lục Ly vung nắm đấm lên, quán chú Nguyên lực hung hăng nện tới rắn nhỏ.
Oanh!
Con rắn nhỏ kia bị nện bay, lần này đã bị thương, lại chỉ bong tróc mấy mảnh lân phiến, rắn nhỏ kia lộn mấy vòng trên đất, sau đó lại bay ngược trở về.
Phốc!
Phía sau, một con rắn nhỏ tới gần, phun ra chất lỏng màu đen, chất lỏng kia bắn trúng chiến giáp Nguyên lực ngoài thân Lục Ly, thần niệm Lục Ly quét qua, lần nữa cả kinh.
Tuy hắn chưa hoàn toàn vận dụng thuần thục Nguyên lực hóa giáp, nhưng đã tính rất không sai, dự tính có thể ngăn cản một kích của Chuẩn Đế. Lại không ngờ chất lỏng màu đen kia phun tới, trên Nguyên lực chiến giáp tức thì xuất hiện một lỗ nhỏ. Mặc dù chất lỏng màu đen cũng bị tiêu hao sạch, nhưng vẫn khiến Lục Ly kinh hãi không thôi.
Hưu hưu hưu!
Rắn nhỏ càng lúc càng nhiều, Lục Ly không khỏi có cảm giác luống cuống tay chân, cộng thêm trong linh hồn tràn vào rất nhiều Lệ Quỷ khiến hắn còn phải phóng thích Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật đối phó, nhất thời khổ không thể tả.
- Đi!
Hắn vốn định thanh lý đám rắn nhỏ này, nhưng giờ xem ra không thể không tháo chạy trước cái đã.
Hắn không phải không cách nào đánh giết đám rắn nhỏ, nếu liên tục công kích mấy lần thì vẫn có thể giết chết được. Vấn đề rắn nhỏ quá nhiều, lên đến tận mấy vạn con, hắn nào có nhiều Nguyên lực như vậy để tiêu hao?
Cứ thế vừa đánh vừa lui, trên Nguyên lực chiến giáp xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ, hắn không thể không lần nữa ngưng tụ chiến giáp mới, hiện tại tốc độ hắn đã đề thăng không ít, so với rắn nhỏ thì nhanh hơn một chút, nhưng cũng phải tiêu tốn tận nửa canh giờ mới hoàn toàn thoát khỏi đám rắn nhỏ.
Hắn lấy ra chiến xa chui vào, có Thần Văn trên chiến xa thủ hộ, Lệ Quỷ không dám tới gần, hắn mới có cơ hội thở dốc. Trên thân bị chút thương nhẹ, đều là do độc dịch rắn nhỏ ăn mòn.
Nghỉ ngơi một lát, sau đó điều khiển chiến xa tiếp tục chậm rãi đi tới. Lần này hắn tương đối cẩn thận, gặp rừng liền vòng tránh không vào, trong rừng cây đoán chừng tiềm phục quái thú, đi trong hoang sơn sẽ càng an toàn hơn.
Phi hành hơn nửa canh giờ, cứ thế len lỏi trong núi, gặp rừng cây liền vòng tránh, vốn tưởng như thế sẽ rất an toàn, ai ngờ rất nhanh lại xảy ra chuyện.
Oanh!
Một tòa đại sơn trước mặt đột nhiên nổ tung, tiếp đó một con cự thú dáng người đứng thẳng lao đến, đó là một cự thú hình người, thân cao hơn mười trượng, toàn thân mọc đầy lông vàng, mặt như lợn rừng, ngoài miệng có răng nanh, hai tay có lợi trảo, phía sau còn mọc đuôi dài.
Nó ngửa mặt lên trời gầm gào, tung mình bay vọt đến, vốn bầu trời đã rất tăm tối, nó vừa xông lên cao không, ánh sáng càng thêm ảm đạm. Khí tức hung ác bạo ngược tràn ngập ra, như là một vầng huyết nguyệt, mang đến cho người giác đè nén không thôi.
Hưu!
Lục Ly từ trong chiến xa bay ra, hắn biết trận chiến này không thể tránh, tốc độ hung thú kia không hề chậm hơn hắn, hắn nhất định phải đánh bại hung thú này, bằng không không cách nào thoát đi được.
Hắn lấy ra chiến đao, trùng trùng phách tới, dung hợp Nguyên lực vào trong đó, một đạo đao mang kinh thiên sáng lên, đồng thời hắn lấy ra Hào Giác, thổi mạnh, phóng thích công kích linh hồn.