Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cách thời điểm hắn mê man đã đi qua hơn một tháng, khí tức hắn còn rất yếu, hệt như xác sống nằm rạp trên đất, hoàn toàn không động đậy được.
Thời gian trôi qua như nước, chớp mắt đã năm năm đi qua!
Thân thể Lục Ly sớm đã khôi phục như cũ, lúc trước bởi vì hắn phóng thích Thần Long Biến, cho nên lúc này thân không tấc vải, sấp mình trên cửa vào cổ miếu, bộ dạng nhìn vô cùng bất nhã. Năm năm đi qua, thân thể hắn không động đậy được, trên thân phủ một lớp bụi nhàn nhạt...
Một người ngủ mê năm năm không tỉnh lại, cứ thế nằm im không nhúc nhích ở đây.
Nếu đám trưởng lão và cấp Đế Thiên Đế Tông biết được hắn mê man năm năm, e là sớm đã mang hắn ra ngoài. Nhuế Đế và Lạp đại nhân khẳng định cũng sẽ gấp gáp không thôi, thậm chí tông chủ còn sẽ đích thân đến kiểm tra. Rốt cuộc ở trong lòng bọn họ, Lục Ly thực ra rất quan trọng, đây chính là thiên tài tuyệt thế, tương lai có thể chống đỡ cho cả Thiên Đế Tông.
Chỉ là không biết vì sao, sau khi Lục Ly tiến vào Địa Ngục Giới, Địa Ngục Giới liền bị phong ấn, không ai có thể tiến vào được cả.
Bởi thế không người biết về tình hình Lục Ly, nếu vạn năm mà phong ấn vẫn không bóc mở, e rằng Lục Ly sẽ một mực ngủ say vạn năm ở chỗ này.
Cổ miếu không lớn, lại vô cùng an tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào, cũng không có bất kỳ sinh linh nào tới gần. Lục Ly một mực hôn mê, linh hồn hắn bị cầm tù trong bóng tối vô tận, mãi không cách nào thức tỉnh.
Nếu có cường giả ở gần đây, có thể thăm dò ra được Lục Ly, sợ là sẽ phải chấn kinh không thôi. Bởi vì qua mỗi một giây, linh hồn Lục Ly lại đều khoái tốc tăng cường, tốc độ tăng cường có thể sánh ngang với luyện hóa thần dược đỉnh cấp nhất.
Ngay chính bản thân Lục Ly đều không biết, lúc này tốc độ tăng trưởng linh hồn của mình khủng bố đến cỡ nào, thậm chí nhanh hơn tốc độ tu luyện Luyện Hồn Thuật bình thường cả vạn lần.
Nói cách khác...
Hiện tại, Lục Ly tu luyện một năm, bằng với cả vạn năm bình thường. Hắn đã tu luyện năm năm, tương đương với không ngừng tu luyện linh hồn suốt năm vạn năm. Luyện Hồn Thuật là Nhuế Đế đưa cho hắn, không tính đặc biệt cao cấp, nhưng cũng rất không sai. Tu luyện năm vạn năm, đến chính Lục Ly đều không biết linh hồn mình rốt cục mạnh đến cỡ nào.
Lại qua ba năm, linh hồn Lục Ly đột nhiên chấn động, tiếp đó hắn chậm rãi mở mắt ra. Hắn híp mắt sửng sốt hồi lâu, thật vất vả mới thích ứng được, cảm giác đã có thể lần nữa khống chế thân thể.
Tạch tạch tạch!
Hắn hoạt động thân thể một cái, xương cốt lách cách vang dậy, như thể đồ vật bị rỉ sét. Hắn vặn vẹo đứng lên, lấy ra áo choàng khoác lên người. Trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, rốt cục đã tỉnh, cảm giác cứ như thể sống sót sau đại nạn.
- Ta ngủ say bao lâu? Nửa tháng, hay là mấy tháng?
Hắn mơ hồ chớp chớp tròng mắt, ở trong trạng thái này, hắn hoàn toàn không có cảm giác gì đối với thời gian, tinh thần cũng rất hoảng hốt, không phân rõ chân thực hay là hư ảo. Chính hắn cũng hiểu, nếu ngủ say thì tối đa chỉ ngủ một hai tháng thôi, có ai một mực ngủ say mãi được?
- Thương thế khỏi hẳn rồi?
Lục Ly kiểm tra thân thể một phen, sau đó thần niệm tiến vào trong thần đan, tính kiểm tra xem Nguyên lực còn thừa bao nhiêu?
Vừa thăm dò, trong lòng lập tức kịch chấn, hắn phát hiện Nguyên lực lại đã đạt tới mấy trăm vạn đạo, mỗi đạo đều vô cùng thô to. Hơn nữa thế giới kia cũng biến lớn, hóa thành phương viên mấy chục vạn dặm.
Lục Ly biết thế giới kia một mực từ từ biến lớn, hơn nữa tốc độ tăng trưởng luôn giữ ở mức cố định, không nhanh không chậm. Nếu dựa theo tốc độ tăng trưởng khi trước mà tính, tựa hồ hắn đã ngủ say bảy tám năm?
- Làm sao có thể?
Lục Ly lắc đầu, dù thương thế khỏi hẳn cũng không khả năng ngủ say bảy tám năm được? Hắn lần nữa thăm dò pháp giới, quả thực tăng trưởng rất nhiều. Hắn vận chuyển Nguyên lực đi ra, đây đúng là Nguyên lực chân thực, hắn không chủ động tu luyện, Nguyên lực lại tự nhiên mà vậy tăng trưởng gấp mấy ngàn lần?
Hắn nghĩ không thông, thần niệm tiếp tục thăm dò khắp các bộ vị trên thân thể, đợi khi thăm dò vào trong linh hồn, cả người hắn chợt khẽ run lên.
Hắn phát hiện linh hồn biến dị, lúc này linh hồn đã biến thành một viên hạt châu màu vàng óng, hơn nữa bên ngoài hạt châu này còn kết hạch, như là một quả trứng gà màu vàng lơ lửng ở trong đầu. Quan trọng nhất là hồn lực cường đại dị thường, cảm giác chí ít phải cường đại hơn trước mấy vạn lần.
Mấy vạn lần là khái niệm gì?
Linh hồn Lục Ly vốn không quá mạnh, nhưng cũng không quá yếu, tính ra chỉ tương đương Lục Kiếp trung kỳ, nhưng giờ đây linh hồn hắn đoán chừng đã có thể sánh ngang cấp Đế sơ kỳ.
- Chẳng lẽ cảm giác mơ mơ hồ hồ trước đó là thật? Ta tu luyện linh hồn trong hắc ám, tốc độ thật nhanh hơn bình thường cả vạn lần? Chẳng lẽ ta thật đã ngủ say bảy tám năm?
Lục Ly không nghĩ thông, đảo mắt quét tới quét lui trong cổ miếu, hắn ẩn ẩn có cảm giác khả năng đã phát sinh chuyện quái dị nào đó trên người mình, chuyện quái dị kia có liên quan rất lớn đến tòa cổ miếu này?
- Chắc chắn có liên quan!
Lục Ly nghĩ một lát, trong lòng ngầm tán đồng suy đoán kia. Bởi vì lúc trước trong linh hồn hắn toàn là sát khí và lệ khí, giờ đây lại đã tan biến vô tung vô ảnh, giờ hắn đang tỉnh táo hơn lúc nào hết, tòa miếu cổ này tuyệt đối có cổ quái.
…
Lục Ly không ngay lập tức mạo muội đi vào miếu cổ, mà đứng ngoài quan sát hồi lâu, tòa miếu cổ này không tính lớn, cũng không tính nhỏ, hẳn là có ba bốn gian điện thờ, lúc này hắn đứng ở cửa trước, nhưng còn chưa tiến vào chính điện.
Miếu cổ hẳn đã tồn tại rất lâu, khắp nơi trên vách tường phía ngoài đều in hằn dấu vết năm tháng, mọc đầy rêu xanh, tràn ngập khí tức cổ xưa tang thương.
Lục Ly quan sát một lúc, sau đó chậm rãi tiến vào trong, bên trong là một tiền điện nho nhỏ, nơi này không có gì, hai bên đều có cửa, xem ra mặt trong mới là chính điện.