Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng thân thể giống như bị rút sạch khí lực, hắn bay vài trăm dặm, sau đó cả người cứ thế rơi rụng xuống.
Hưu!
Đằng sau truyền đến tiếng gió rít, mùi hôi thối của quái thú truyền đến, đó là một con cự xà, mở ra miệng rộng muốn nuốt chửng hắn. Lục Ly dùng sức cắn nát môi, để bản thân tỉnh táo đôi chút, sau đó trở tay đánh ra một chưởng, đẩy cự xà lui xa ra mấy ngàn dặm.
- Bò, dù chết ta cũng phải chết trong cổ miếu!
Trong lòng Lục Ly không ngừng gầm gào, hai tay khẽ chống lên đất, thân hình lần nữa bắn vút lên. Thời khắc sống còn, thân thể hắn kích phát tiềm lực vô hạn. Chỉ là vừa mới bay lên giữa trời, lao đi mấy trăm dặm, lại bị một chiếc đuôi khổng lồ quét trúng, cả người bị hất văng xuống đất.
Oanh!
Sau lưng hắn đầm đìa máu me, thân thể hư nhược đến độ không thể phóng thích Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, hoàn toàn chỉ còn biết dựa vào nhục thân đi ngăn cản hung thú công kích. Đau đớn kịch liệt, ngược lại kích phát hung tính của hắn, hắn lao lên, vọt tới bên người quái thú, hai tay ôm lấy cổ quái thú kia, sau đó há mồm cắn xé.
Đuôi quái thú một lần tiếp một lần quất lên lưng Lục Ly, trên đuôi quái thú này mọc đầy gai nhọn, mỗi lần đều đâm ra vô vàn lỗ máu trên lưng Lục Ly. Nhưng Lục Ly một mực không buông tay, miệng rộng liên tục cắn xé, từng chút từng chút gặm lấy cổ quái thú.
Cuối cùng quái thú bị Lục Ly gặm sạch phần cổ, phần lưng Lục Ly cũng bị đánh cho không còn phiến thịt nào nguyên vẹn, rất nhiều đoạn xương cốt bị đánh gãy.
Oanh!
Hắn và quái thú cùng nện xuống đất, trong miệng hắn toàn là máu thịt quái thú, vừa rồi nuốt vào rất nhiều, lúc này nhịn không được mới nôn mửa ra.
Thu!
Trên không trung, một con Đại Bằng Điểu màu hoàng kim kêu hót, gào thét lao xuống, hai chiếc lợi trảo chộp tới Lục Ly. Lục Ly vốn định phóng thích Nguyên lực công kích, đánh bay Đại Bằng Điểu màu hoàng kim kia. Nhưng đến sau cùng hắn đổi ý, mặc cho móng vuốt Đại Bằng Điểu bắt lấy, sau đó mang lên giữa trời.
Tê tê!
Trên móng vuốt Đại Bằng Điểu sáng lên khí lưu màu hoàng kim nhàn nhạt, móng vuốt kia vô cùng có lực, một móng vuốt bắt lấy thân hắn, một cái khác bắt lấy chân hắn. Lúc này hai móng vuốt đồng thời dùng sức, ý đồ xé sống hắn ra.
Lục Ly cố nén đau đớn kịch liệt, ánh mắt lần nữa trở nên mơ hồ, hắn thấy Đại Bằng Điểu này đang cắp mình về hướng đỉnh núi nơi có tòa cổ miếu, thế là bèn để mặc cho Đại Bằng Điểu xé xác mình.
Ầm!
Một chân hắn rốt cục chống hết nổi, bị Đại Bằng Điểu xé ra, cùng lúc Đại Bằng Điểu cũng bay đến trên không cổ miếu, Lục Ly khua múa nắm tay, phóng thích Nguyên lực hung hăng nện lên móng vuốt Đại Bằng Điểu.
Đại Bằng Điểu bị đau, móng vuốt buông ra, cả người Lục Ly trùng trùng rơi xuống, nện lên quảng trường cách cổ miếu chừng trăm dặm. Lúc này tròng mắt Lục Ly hoàn toàn mở không ra, nhưng hắn vẫn liều mạng vung vẫy cánh tay, khoái tốc bò về phía cổ miếu.
Lúc Đại Bằng Điểu lần nữa bay xuống, Lục Ly đã bò tới phụ cận cổ miếu, Đại Bằng Điểu kia thoáng nhìn qua miếu cổ, ánh mắt lộ vẻ kiêng dè, quay người bay ngược lên cao không.
Ý thức sau cùng của Lục Ly là mình đã bò tới cửa vào cổ miếu. Lúc này hắn rốt cuộc chịu hết nổi, tròng mắt đảo quanh một vòng, ngất đi. Trên người vẫn đang không ngừng chảy xuôi máu tươi, hội tụ thành dòng chảy ngay dưới thân hắn.
…
Không biết qua bao lâu, ba năm ngày, hay là năm ba tháng?
Ý chí Lục Ly dần thanh tỉnh lại, nhưng thanh tỉnh không có nghĩa là đã tỉnh, hắn cảm giác được linh hồn mình như bị nhốt trong một thế giới màu đen. Hắn không nhìn thấy gì cả, không nghe được gì cả, hắn chỉ có ba loại cảm giác, đầu tiên là băng lãnh, hai là yên tĩnh, ba là đen tối.
Hắn rất muốn đào thoát khỏi thế giới hắc ám này, thế giới này khiến hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn lại không biết làm sao để thoát đi ra. Linh hồn hắn như thể đang bay trong hư không vô tận, vĩnh viễn không cách nào rơi xuống.
Hắn biết mình đang trong một loại trạng thái vô cùng đáng sợ nào đó, nếu hắn còn không nghĩ cách, như vậy linh hồn hắn có thể bị một mực cầm tù trong đây, cả đời đều không thực sự tỉnh lại được.
Hắn cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh, nôn nóng sẽ chỉ khiến bản thân biến thành người điên, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm ra được cách phá cục. Linh hồn hắn dần dần trở nên nhẹ nhõm, trở nên an tĩnh, sau đó hắn lần nữa chậm rãi ngủ thiếp đi, linh hồn cứ thế triệt để yên ắng.
Đợi khi hắn lần nữa cảm giác ý thức thức tỉnh, phát hiện vẫn là như thế, linh hồn hắn vẫn bị giam cầm trong không gian đen tối băng lãnh kia. Lần này hắn biết xảy ra chuyện lớn, không phải hắn quá độ hư nhược đến mức không cách nào tỉnh lại, mà đã xảy ra đại sự.
Hắn bắt đầu tự hỏi, tại sao lại xuất hiện tình cảnh này?
- Chẳng lẽ bởi vì tiêu hao nguyên khí quá độ, dẫn đến thân thể hư nhược, khiến cho linh hồn tự động phong bế...
Trong đầu Lục Ly chớp qua một đạo ý niệm, hắn trầm ngâm hồi lâu, sau đó quyết định không đi suy nghĩ lung tung nữa.
Hắn quyết định tu luyện luyện hồn thuật, để linh hồn mạnh lên, thử xem sau khi linh hồn từng bước tăng cường, liệu có thể triệt để tỉnh lại hay không?
Hắn yên ắng vận chuyển Luyện Hồn Thuật, cái gì cũng không nghĩ, chỉ tập trung tu luyện linh hồn.
- A?
Ở trong trạng thái này, hắn phát hiện tốc độ tu luyện Luyện Hồn Thuật nhanh hơn trước kia cả vạn lần. Hắn không biết là thật sự nhanh đến vậy, hay là do ảo giác? Bèn dứt khoát không nghĩ gì nữa cả, chỉ một mực toàn tâm toàn ý tu luyện linh hồn.
Cứ thế, Lục Ly hoàn toàn không bận tâm đến thời gian trôi đi, hắn chỉ biết không ngừng tu luyện Luyện Hồn Thuật, thẳng đến ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, thẳng đến có thể lần nữa khống chế thân thể.
Lúc này Lục Ly còn đang nằm ở cửa vào cổ miếu, ở cửa cổ miếu nhưng không thấy có bất kỳ hung thú nào tấn công, tựa hồ Lệ Quỷ cũng không dám tới, bởi thế Lục Ly mới được an toàn.
Vết thương trên thân sớm đã khép lại, huyết dịch phía dưới cũng khô cạn, chân bị xé ra cũng đang chậm rãi mọc lại.