Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn tóc tai bù xù, trên thân chỉ tùy tiện khoác một chiếc áo choàng, còn rách rưới bẩn thỉu, thoạt nhìn không khác gì đứa ăn mày. Một cỗ chiến xa đã nổ tung, cỗ chiến xa còn lại cũng bị công kích một lần, nếu bị công kích thêm lần nữa, tuyệt đối cũng sẽ nổ tung.
Oanh!
Nói cái gì tới cái đó, Lục Ly đi ngang qua một phiến rừng cây, trong rừng cây quét tới một chiếc đuôi khổng lồ, nháy mắt liền đánh trúng khiến cho chiến xa vỡ nát, Lục Ly đảo mắt nhìn lại, vội vàng phóng thích Thần Long Biến lao vào trong rừng cây.
Sau mấy nhịp thở, mãnh thú trong rừng cây bị Lục Ly xé xác. Nhưng lúc này Lục Ly lại không giải trừ Thần Long Biến, mà gầm gào tiếp tục phóng đi, tựa hồ đang tìm kiếm sinh linh khác để xé xác.
Chống đỡ thời gian lâu vậy rồi, Lục Ly rốt cục đã chịu hết nổi, ý thức thanh tỉnh hoàn toàn bị áp chế, giờ đây hắn đã biến thành một kẻ điên phát cuồng khát máu.
Phanh phanh phanh!
Lục Ly cấp tốc cuồng chạy, tự nhiên kinh động đến quái vật và hung thú tiềm phục xung quanh, từ bốn phương tám hướng có vô số quái thú bắn ra, lao vút về phía Lục Ly.
- Giết, giết, giết!
Trong mắt hắn toàn là sát ý, miệng không ngừng gầm gào, ngạo nghễ phóng tới đám quái vật hung thú. Tròng mắt hắn đỏ ngầu, nét mặt dữ tợn đáng sợ, tựa hồ đã triệt để biến thành kẻ điên.
…
Một ngày, hay là hai ngày?
Lục Ly đã hoàn toàn không nhớ rõ, mấy ngày nay hắn một mực ở trong trạng thái cuồng bạo, chỉ thỉnh thoảng mới thanh tỉnh được chốc lát, nhưng rất nhanh lại bị sát ý và điên cuồng tràn ngập tâm trí.
Lúc này hắn đang sấp mình trên một ngọn núi lớn, bốn phía toàn là chân cụt tay đứt của hung thú. Hắn thở dốc hổn hển, thân thể rung động kịch liệt, thậm chí còn đang trong trạng thái phóng thích Thần Long Biến. Cũng không biết là do điên cuồng, hay do Nguyên lực hắn đủ nhiều mà liên tục phóng thích Thần Long Biến thời gian dài như vậy nhưng vẫn chưa ngất đi.
Chẳng qua hắn đã cảm thấy mình cách ngất đi không xa, sâu trong linh hồn hắn truyền đến cảm giác mệt mỏi, từng ý niệm không ngừng tuôn hiện trong đầu... chúng muốn hắn nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật say, hắn rất muốn chẳng nghĩ gì nữa cả, cứ vậy ngủ thiếp đi, vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Nhưng trong đầu hắn còn có một ý niệm khác, đó là hắn không thể ngủ say, một khi ngủ hắn rất có thể sẽ chết đi.
Hắn không thể chết, Lục Linh và Tượng Linh Lung còn đang chờ hắn đi ra. Lục Nhân Hoàng Lục Chính Dương Khương Khinh Linh Bạch Thu Tuyết và vô số tộc nhân đều đang chờ hắn trở về.
Ý chí lực của hắn trước nay luôn rất cường đại, nhiều năm qua một mực phải gánh chịu thống khổ phi thường, khiến ý chí lực hắn khủng bố dị thường. Nếu đổi thành người khác, lúc này hoặc là tinh thần sụp đổ, hoặc là đã trực tiếp ngất đi.
- Đi, tiếp tục đi, ta phải tìm tới cổ miếu, ta nhất định phải tìm tới cổ miếu!
Trong đầu hắn phù hiện một ý niệm, chính cỗ chấp niệm này đã thúc đẩy hắn, hắn tung mình lần nữa lao vút lên trời, thét dài một tiếng, hóa thành một đạo thiểm điện bay vụt về hướng bắc.
Ngao ngao!
Hắn cứ vậy khoái tốc phi hành, khó miễn kinh động đến hung thú và quái vật xung quanh, còn có vô số Lệ Quỷ vọt tới, tiến vào trong thân thể hắn. Cũng may linh hồn hắn rất mạnh, cộng thêm có Long hồn, hắn cũng theo bản năng phóng ra Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật, trực tiếp thôn phệ đám Lệ Quỷ kia.
- Chết, chết!
Hắn gầm gào phóng tới hung thú quái vật quanh bốn phía, dưới sự chống đỡ của Thần Long Biến và Nguyên lực, lực công kích của hắn mãnh liệt dị thường, hắn nhẹ nhàng xé xác từng con quái thú, tiếp tục lao thẳng về phía trước.
Mỗi lần giết một con quái thú, sát khí trong người hắn sẽ đậm đặc mấy phần, thời gian dài phóng thích Thần Long Biến cũng khiến hắn suy nhược vô cùng. Trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn sắp không chống nổi, nhiều nhất một hai nén hương sau liền sẽ ngất đi.
Vốn theo lẽ thường, hắn đã phải ngất đi từ mấy canh giờ trước, nhưng ý chí lực cường đại chống đỡ hắn. Song giờ đã sắp đến giới hạn, bất kỳ thành lũy nào cũng đều có khả năng bị đột phá từ bên trong, hung thú và quái vật không thể giết chết hắn, nhưng suy yếu lại đủ sức đòi mạng hắn.
Bịch!
Nửa nén hương sau, cả người hắn rơi rụng xuống đất, nhưng hắn vẫn chưa ngất đi, nghỉ ngơi một lát lại gầm thét lao lên. Lần nữa đánh chết mấy con hung thú quái vật, hắn tiếp tục phi hành, qua nửa nén hương hắn lần nữa rơi rụng, chấn nát một núi nhỏ bên dưới.
- Xong rồi...
Lục Ly thấy Thần Long Biến bắt đầu tự động giải trừ, hắn biết mình sắp xong đời, Thần Long Biến cường hành giải trừ, cảm giác suy nhược khủng khiến sẽ khiến hắn trực tiếp ngất đi.
Một khi ngất đi, hắn sẽ bị quái vật hung thú quanh đây xé xác. Ngoài ra, hắn ngất đi, tự nhiên không cách nào thúc giục Vạn Yêu Phệ Hồn Thuật, Lệ Quỷ cũng có thể thôn phệ linh hồn hắn.
- Không được, ta không thể ngất đi, ta phải tiếp tục phi hành!
Lục Ly gầm gào, lần nữa tung mình phóng vút lên trời, nhưng chỉ mới lao đi vẻn vẹn vạn dặm, hai mắt hắn chợt tối sầm, toàn thân run rẩy kịch liệt, lăn lộn nện xuống, cuộn lên một mảnh bụi đất.
Lúc này, có bốn con hung thú quanh đây bị kinh động, gào thét lao về phía hắn. Khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười đắng chát, hắn giãy dụa mấy lần, nhưng ngay cả đứng đều không đứng lên nổi, Thần Long Biến đã triệt để giải trừ, trong đầu hắn là một mảnh mơ hồ, cảm giác mí mắt càng lúc càng nặng, nặng đến mức hắn dùng hết khí lực toàn thân đều không nâng dậy được.
Ngao ngao!
Hô hô!
Bốn con hung thú gầm thét vọt tới, Lục Ly lại chỉ biết nằm ngửa mặt lên trời, không nhúc nhích, trước lúc ngất đi hắn chật vật vặn vẹo đầu, nhìn quanh bốn phía một lượt.
Trong mơ mơ màng màng, hắn ẩn ẩn thấy được trong ngọn núi cao phía tây có một tòa kiến trúc như ẩn như hiện, có vẻ là một tòa cổ miếu...
- Chẳng lẽ là ảo giác?
Lục Ly lắc mạnh đầu, lần nữa nhìn lại, đợi khi nhìn thấy trên ngọn núi kia quả thực có một tòa cổ miếu, tròng mắt tức thì mở ra.
Oanh!
Hắn vung lên nắm đấm, điều động Nguyên lực nện bay cự thú đang vọt tới. Sau đó lần nữa vút lên, điên cuồng lao về hướng tây.