Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thân thể hắn cũng đã suy nhược vô cùng, sau khi xông ra đầm lầy, hắn lập tức thả ra chiến xa, trực tiếp đổ gục vào bên trong. Trong linh hồn toàn là cảm giác buồn ngủ, hắn rất muốn trực tiếp thiếp đi, ngủ một giấc mấy ngày mấy đêm.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, giờ mình chưa thể ngủ. Huyết Linh Nhi không dám đi ra, bằng với không thể bố trí Thần Văn, nếu quanh đây có hung thú đến gần, mạng hắn liền đi đứt.
Hắn chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, tựa mình trong góc chiến xa nghỉ ngơi, lát sau liền bắt đầu luyện hóa thần dược. Thần dược trên người hắn còn rất nhiều, lần trước ở Thiên Đế Tông đã nhận không ít, còn thu không ít lễ vật.
Nghỉ ngơi trong chiến xa được hơn một ngày, Lục Ly mới dần hoãn thần. Chẳng qua trong lòng vẫn rất bất an, hoàn toàn không thể tĩnh tâm tu luyện, hắn cũng không dám tu luyện, sợ tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó sẽ thật sự biến thành một tên điên.
Lục Ly lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, đợi thương thế hoàn toàn chuyển tốt, thân thể cũng không hư nhược như trước, chỉ là trong lòng vẫn rất bất an, lo âu, phiền muộn. Vấn đề này không cách nào giải quyết, chỉ còn nước mau chóng tìm tới cổ miếu, nếu Thành sư huynh đã nhắc nhở trong cổ miếu có thể yên tâm tu luyện, vậy tới cổ miếu chắc sẽ có cách.
Hắn tiếp tục đi tới, trên đường đi vẫn không ngừng gặp phải hung thú và quái vật, mỗi lần gặp phải hung thú quái vật, Lục Ly lại khó mà ức chế nổi sát dục trong lòng. Nhiều lần không chỉ đánh giết hung thú, còn xé xác hung thú thành mảnh nhỏ. Chỉ khi xé thành mảnh nhỏ hắn mới có thể tỉnh táo lại, lệ khí và cảm giác nôn nóng bất an mới sẽ thuyên giảm phần nào.
Trong lòng Lục Ly rất rõ ràng, hắn xé xác hung thú và quái vật, thời khắc đó nhìn thì có vẻ lệ khí sát khí được phát tiết, kỳ thật nương theo giết chóc, lệ khí và sát khí trong thân thể sẽ càng lúc càng nặng. Đợi ngày nào đó tích lũy đến tình trạng nhất định, hắn sẽ triệt để mất lý trí, biến thành một cỗ máy giết chóc, biến thành một kẻ điên.
Thực ra tình huống như thế trước kia Lục Ly đã từng gặp qua, chính là khi bị khí tức Ác Ma xâm nhập lúc ở Thần Giới, khi ấy hắn cũng cũng thường xuyên không khống chế nổi bản thân, trong lòng sinh ra dục vọng giết chóc mãnh liệt. Đôi khí sát khí và lệ khí trong người còn sẽ khống chế linh hồn và thể xác hắn, khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí...
Lục Ly không biết nên xử lý loại tình huống này như thế nào, lần này khác với lần ở Thần Giới, hắn chỉ có thể mù quáng tiến tới. Hoặc là tìm đến cổ miếu, tìm ra cách phá giải tình huống này, hoặc là biến thành kẻ điên, cuối cùng thành thức ăn trong bụng hung thú.
Mười tám ngày sau, trạng thái tinh thần Lục Ly đã rất kém, hắn không có thời gian ngủ nghỉ, không có thời gian triệt để thả lỏng bản thân. Không cách nào tu luyện, trừ tiến lên đánh giết hung thú quái vật ra thì chỉ biết một người ngồi trong chiến xa chữa thương, tựa như con sói cô độc sấp mình bên khe suối, lẳng lặng liếm láp vết thương.
Tinh thần hắn đã đến bên mép bờ chuẩn bị sụp đổ, hắn rất muốn ngủ thiếp đi, thậm chí rất muốn mặc kệ, không đi áp chế sát ý trong lòng nữa, cứ để nó mặc sức phát tiết.
Nhưng ý chí lực cường đại giúp hắn một mực chống đỡ, mỗi lần không chịu nổi, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt Lục Linh và Tượng Linh Lung, hoặc là khuôn mặt của đám người Lục Chính Dương Lục Nhân Hoàng Lục Phi Tuyết, Khương Khinh Linh Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương.
Hắn tự nhủ với bản thân, không thể vứt bỏ, phải kiên trì, không đến thời khắc cuối cùng, tuyệt đối phải chống đỡ đến cùng.
Ầm!
Đỉnh núi trước mặt nổ tung, một con quái thú khủng lồ lao vút lên tận trời, toàn thân quái thú kia được phủ bởi lân giáp trắng như tuyết, phần lưng toàn là gai nhọn, có hai đầu, đồng thời bộ dạng hai chiếc đầu này còn khác hẳn nhau.
Khí tức hung thú bao trùm Lục Ly, huyết dịch trong người Lục Ly tức thì sôi trào, sát khí không ngừng tràn ra. Hắn bất giác phóng thích Thần Long Biến, sau lưng mở ra vũ dực, thân hình như lợi kiếm phóng vút đi.
Hô!
Miệng rộng cự thú há to, phun ra hắc viêm nóng bỏng, nhiệt độ hắc viêm cực cao, không khí quanh bốn phía bị uốn cong, Lục Ly cảm giác được có một cỗ sóng nhiệt cuốn thốc tới, sau đó hắc ám nuốt chửng lấy hắn.
Dù hỏa diễm này rất không sai, nhưng sau khi phóng thích Thần Long Biến, khả năng phòng ngự của Lục Ly mạnh đến kinh thiên, hỏa diễm không đốt chết hắn được, chỉ khiến toàn thân hắn có chút thống khổ mà thôi.
Hô hô!
Đầu còn lại của cự thú há to miệng rộng, phun ra hàn khí, đợi khi Lục Ly xông ra phạm vi hắc viêm bao phủ, lập tức liền bị hàn lưu bọc lấy, thoáng chốc, thân hình Lục Ly bị đông cứng ngưng lại giữa trời.
Băng hỏa lưỡng trọng thiên!
Một con cự thú hai đầu, một đầu có thể phun lửa, một đầu có thể phun ra hàn khí. Đây là lần đầu tiên Lục Ly gặp phải chuyện quái dị thế này, vì sao trong thân thể một con cự thú lại có thể cất chứa hai loại năng lượng nóng lạnh tương phản?
Lục Ly không nghĩ thông, hắn cũng không có thời gian để đi nghĩ nhiều, Nguyên lực trong người vận chuyển, phá băng lao ra, vọt tới bên cạnh, duỗi ra lợi trảo định bẻ nát đầu cự thú.
Lục Ly duỗi ra móng vuốt bẻ nát thân thể cự thú, chỉ riêng hai đan hạch bên trong là không bị hắn bẻ vụn. Hai đan hạch này một viên màu đỏ lửa, một viên màu xanh lam, bên trong cất chứa năng lượng thuộc tính Hỏa và năng lượng thuộc tính Băng.
- Hai loại năng lượng trong cùng một thân thể, lại không dẫn phát xung đột?
Lục Ly ngấm ngầm lấy làm kỳ, sau khi thăm dò một phen liền ném đan hạch vào trong không gian giới chỉ. Hắn giải trừ Thần Long Biến, tiếp tục đi tới. Sau khi phóng thích Thần Long Biến, lập tức giải trừ sẽ giúp thân thể hắn không đến nỗi quá mức suy yếu. Nhưng nếu bảo trì thời gian dài, đợi khi suy yếu đến mức phải cường hành giải trừ, như vậy Lục Ly chắc chắn sẽ ngất đi.
Một đường đi tới, một đường đánh giết, sát khí và lệ khí trên thân Lục Ly càng lúc càng nặng. Thần trí hắn cũng khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ, cảm giác cứ tỉnh tỉnh mê mê.