Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Chưa chắc đâu!
Tượng Linh Lung lắc đầu, phản bác:
- Ngươi nghĩ xem, so với phàm nhân mà nói, chúng ta đã là tiên nhân rồi. Bởi vì chúng ta giơ tay nhấc chân liền có thể khiến trời long đất lở, chúng ta còn có thể sống trên mấy chục vạn năm. Trên chúng ta còn có cấp Đế, còn có Thánh Hoàng. Nhưng trên Thánh Hoàng thì sao?
- Khi thực lực võ giả đột phá đến trình độ nhất định, triệt để nhảy ra ngoài thiên địa pháp tắc, vậy liệu có phải sẽ thọ cùng thiên địa? Cấp Đế có thể sáng tạo pháp giới, nghe nói pháp giới là một tiểu thế giới độc lập, như vậy pháp giới của Thánh Hoàng sẽ thế nào? Trên Thánh Hoàng liệu có thể thực sự sáng tạo ra một Đại Thế Giới? Vậy chẳng phải thọ cùng thiên địa, bất tử bất diệt?
- Ách!
Lục Ly hơi ngớ, tựa hồ Tượng Linh Lung nói cũng lý. Tiên Nhân đồng nghĩa với bất tử bất diệt, đồng nghĩa với thọ cùng trời đất, đồng nghĩa với không gì không làm được.
Hiện tại bọn hắn tu luyện pháp tắc chân ý, đó chính là mượn nhờ lực lượng thiên địa, mượn nhờ lực lượng pháp tắc. Nương theo thực lực cường đại, lực lượng thiên địa có thể mượn nhờ sẽ càng lúc càng nhiều, đợi khi võ giả cường đại đến trình độ nhất định, toàn bộ lực lượng thiên địa đều có thể mượn dùng, thiên địa pháp tắc đều bị hắn khống chế, vậy khác gì là thành Tiên?
Sinh lão bệnh tử, đây là thiên đạo luân hồi, là quy luật pháp tắc thiên địa. Nhưng khi võ giả nắm giữ pháp tắc, thế chẳng phải đồng nghĩa thiên địa pháp tắc không cách nào ước thúc? Đồng nghĩa có thể nhảy ra thiên đạo luân hồi?
Thành tiên!
Đây là truyền thuyết rất mờ mịt, song không có nghĩa ai ai cũng đều sẽ hão huyền thành Tiên, bởi vì Tiên cách chúng nhân thực sự quá xa xôi, đoán chừng chỉ sau khi trở thành Thánh Hoàng mới sẽ cân nhắc đến vấn đề thành Thiên. Ở ngoài sáng, trọn cả Tam trọng thiên không có ai là Thánh Hoàng, bọn Luân Hồi Đại Đế không cách nào trở thành Thánh Hoàng, như thế làm sao còn đi cân nhắc vấn đề thành Tiên?
- Đi thôi!
-
Nhìn ra ngoài một lúc, Lục Ly bèn kéo tay Tượng Linh Lung bay về nơi xa. Bên trong phiến Tinh Hải kia rốt cục có Tiên Cung gì đó hay không, điểm này không phải chuyện Lục Ly nên cân nhắc. Hắn cũng không có thực lực tới gần Tinh Hải này, giờ chuyện hắn cần làm chính là tìm tới hai phiến Tinh Hải còn lại, qua đó tìm được đường về Tam trọng thiên.
Thần niệm thăm dò Lục Linh một phen, phát hiện nàng đang an tĩnh tu luyện, trên mặt còn lộ ra ý cười nhàn nhạt, bộ dạng rất thanh nhàn. Khóe miệng Lục Ly thoáng nhếch lên, Lục Linh ở bên cạnh hắn, hắn sẽ rất an tâm, rất mãn ý.
Tiếp tục đi tới, trên đường vô kinh vô hiểm, tiêu tốn hơn nửa tháng, Lục Ly rốt cục tới được phụ cận phiến Tinh Hải thứ hai. Tượng Linh Lung nhìn Tinh Hải xa xa, đột nhiên kinh hô lên:
- Mau nhìn, Lục Ly! Ta nhìn thấy trong Tinh Hải thật sự có Tiên Cung!
Lục Ly quét mắt nhìn lướt qua, tròng mắt hắn chợt khẽ co rụt lại, bên trong lưu quang bảy màu lộng lẫy của Tinh Hải trước mặt, hắn ẩn ẩn thấy được hư ảnh cung điện.
Lưu quang bảy màu giống như là ảo giác giữa sa mạc, có thể thấy được trong đó có từng tòa từng dãy cung điện to lớn tráng lệ, huyễn lệ vô cùng.
Lục Ly nhìn một lát, lại không biết cụ thể là thế nào, lại không dám tới gần quan sát. Vạn nhất nơi này thực sự có Tiên cung, vậy khẳng định sẽ có tồn tại cường đại, bọn hắn tới gần đoán chừng sẽ bị chém giết trong nháy mắt.
- Đi!
Lục Ly vội kéo Tượng Linh Lung bay về nơi xa, lách vòng tránh qua phiến Tinh Hải này. Trong lòng hắn lại không khỏi chấn kinh xen lẫn nghi hoặc, chẳng lẽ Tiên Nhân thật sự tồn tại?
Cảnh tượng trong lưu quang vừa rồi không khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện, rất có thể như là ảo giác giữa sa mạc, là hình ảnh thu nhỏ của cảnh tượng trong Tinh Hải.
Tại sao trong Tinh Hải lại xuất hiện nhiều cung điện như vậy? Chẳng lẽ ở đó thật sự có rất nhiều giới diện cường đại, rất nhiều chủng tộc cường hoành?
Tiên Nhân?
Lục Ly không quá tin, nếu thế giới này thật có Tiên, vậy nhất định sẽ lưu lại chút ít vết tích, đồng thời sẽ có một ít truyền thuyết thần bí lưu truyền tới nay. Nhưng lấy hiểu biết của Lục Ly thì có vẻ Tiên Nhân chỉ là thứ mà rất nhiều người ở Tam trọng thiên mơ tưởng ra mà thôi.
Lại qua hơn một tháng, Lục Ly và Tượng Linh Lung tới được phụ cận phiến Tinh Hải thứ ba. Bên này có rất nhiều không gian loạn lưu, cũng có lưu quang bảy màu lộng lẫy, bên trong những lưu quang kia ẩn hiện một ít cung điện, thần bí mà huyễn lệ.
Lục Ly vẫn không dám tới gần, lập tức tránh đi xa xa, hắn và Tượng Linh Lung đều không khỏi có chút kích động. Bởi vì Tam trọng thiên ở ngay sát phiến Tinh Hải này, chỉ cần tìm được thông đạo đi vào, như vậy bọn hắn liền có thể về lại Tam trọng thiên.
- Rốt cục trở về!
Lục Ly khẽ thở dài, trong mắt lại chớp qua một tia lo lắng, không biết Tam trọng thiên giờ thế nào, người ở đó có chống đỡ được đại quân Ma Uyên không?
...
Gần đây Tam trọng thiên rất bình tĩnh, mặc dù đánh tan đại quân Ma Uyên vẫn là điều rất xa vời, nhưng ít nhất hai đại chiến trường đều ổn định. Mấy năm nay rất nhiều ẩn thế cường giả đi ra, có sáu người chiến lực có thể sánh ngang đám Luân Hồi Đại Đế, hai bên phân biệt tới ba người, chiến cuộc dần đi vào ổn định.
Năm đó bọn Lục Ly nổ tung Ma Đàn, phía Ma Uyên không có vật liệu, không cách nào bố trí lại Ma Đàn được nữa. Bởi thế qua nhiều năm vẫn một mực chưa thể triệu hồi Ma Tổ, chỉ dựa vào đám cường giả Ma vực còn lại thì rất khó công phá phòng ngự của Nhân tộc, càng đừng nói tới triệt để khống chế trọn cả Tam trọng thiên.
Tương tự, phía Nhân tộc cũng rất khó phản công. Bởi vì Ma Uyên kinh doanh nhiều năm như vậy, đã bố trí rất nhiều Ma Trận huyền diệu, đừng nói quân sĩ bình thường, dù là cấp Đế tiến vào Ma Uyên đều rất dễ dàng chết đi.
Cũng không biết cường giả Nhân tộc nghĩ thế nào mà thẳng đến không phát động phản công, chỉ là không ngừng tổ chức chiến sự trên quy mô nhỏ, song phương ngươi tấn công ta một đợt, ta tấn công ngươi một đợt, tình thế càng giống như là đang luyện binh.