Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ha ha, muốn đợi Thiên Tàn tới cứu các ngươi?
Thương Tùy dẫn người khoái tốc bay tới, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh lùng, hắn nói một câu, lại đánh nát tia hi vọng sau cùng trong lòng chúng nhân:
- Đoán chừng qua ngày hôm nay, Đoạn Kiếm Sơn của các ngươi liền sẽ biến thành Đoạn Kiếm Cốc, qua hôm nay, Doãn gia cũng sẽ triệt để hủy diệt!
Vù vù!
Chúng nhân biến sắc, nét mặt đám người Doãn Thanh Ti đều trắng bệch. Nhân vật cỡ như Thương Tùy tự nhiên không đáng phải nói dối, vậy chứng tỏ phía Đoạn Kiếm Sơn cũng đang phải đối diện với công kích cường đại.
Cường giả Thương gia gần như đều ở hết bên đây, đại bộ phận cường giả gia tộc liên minh với Thương gia cũng ở đây. Như vậy cường giả đi tấn công Đoạn Kiếm Sơn còn có thể là ai?
Ngô gia và Đan gia!
Vốn tưởng rằng hai đại gia tộc này sẽ chỉ đứng sau màn giật dây, lại không ngờ bọn hắn lại điều động cường giả đích thân ra tay.
Đoán chừng dù cường giả hai gia tộc kia xuất động, thì cũng là cường giả do bọn hắn tiêu tốn trọng kim thu mua, bằng không Thương gia lấy đâu ra cường giả đi tấn công Đoạn Kiếm Sơn?
Hiện tại Lẫm Đông đại lục không thiếu cường giả, trên chiến trường bên kia có vô số lão ma tọa trấn. Những lão ma này tới đây làm gì? Đại bộ phận là vì lợi ích, chỉ cần Ngô gia và Đan gia lấy ra đầy đủ lời ích, mời được mười mấy lão ma còn không phải điều đơn giản?
Trước đó Chúc Thiên Đại Đế một mực không tỏ rõ thái độ, bằng với ngầm cho phép Ngô gia và Đan gia hủy diệt Doãn gia. Đã vậy, hai nhà đi mời một ít lão ma, Chúc Thiên Đại Đế khẳng định cũng sẽ không nói gì, những lão ma kia lại càng không có gì phải cố kỵ.
Càng nghĩ trong lòng chúng nhân lại càng hoảng, nếu Thiên Tàn lão nhân và tộc trưởng Doãn gia chết rồi, Đoạn Kiếm Sơn bị san bằng, vậy Doãn gia liền thật đi đứt, Luân Hồi Đại Đế cũng không cứu được.
- Tử chiến đến cùng!
Doãn Phủ Thuận trầm hống một tiếng, rút ra chiến đao, tình thế này đi cân nhắc nhiều đã không còn ý nghĩa, các nàng không phá vây ra được, vậy chỉ có nước chết ở cái này, nghĩ nhiều đến mấy lại ích gì?
- Giết!
Mấy người Doãn Thiên Phạm Doãn Thịnh Duệ cũng phẫn nộ gầm lên, đồng loạt xông giết về phía Thương Tùy, hệt như thiêu thân liều mình lao vào lửa. Rất nhiều người đã hạ quyết tâm, không phá vây nữa, hôm nay dù chết ở chỗ này cũng tận hết khả năng kéo thêm mấy người làm đệm lưng.
Ông!
Đúng lúc này, trên chiến trường đột nhiên lấp lánh quang mang, sau đó giữa trời bất ngờ xuất hiện một cánh cửa nhỏ màu vàng, cảnh này khiến chúng nhân tại trường không khỏi kinh ngạc, ai nấy đều thoáng ngừng lại.
- Phi Độ Hư Không?
Một vài người Doãn gia hồi thần thốt lên, thần kỹ này là của Thiên Tàn lão nhân, chẳng lẽ là Thiên Tàn lão nhân đến đây? Thiên Tàn lão nhân có thể tới, vậy liệu có phải chiến sự bên phía Đoạn Kiếm Sơn đã lắng lại?
Hưu!
Một đạo bóng người vọt ra từ trong cánh cửa nhỏ màu vàng, người này khoác áo bào xanh, tóc trắng, phong thái phiêu dật, khí tức sinh mệnh lại có vẻ còn rất trẻ...
Ánh mắt chúng nhân khóa chặt khuôn mặt người tới, ai nấy đều ngơ ngác. Người này không phải Thiên Tàn lão nhân, nét mặt vô cùng xa lạ. Người này là ai? Tại sao lại biết thần kỹ Phi Độ Hư Không? Hắn đến đây làm gì?
Hô hô!
Vừa vọt ra, người này lập tức đảo mắt quét quanh một vòng, đợi khi phát hiện đám người Doãn Thanh Ti Doãn Nhược Lan Doãn Thiên Phạm còn chưa biết, hắn lập tức thở phào một hơi thật dài, như thể trút được gánh nặng trong lòng.
Trên mặt hắn lộ ra ý cười, không để ý tới đám người bên phía Thương Tùy, mà ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bọn Doãn Thanh Ti Doãn Phủ Thuận, nói:
- May thật, may thật, may mà còn tới kịp.
- Ách?
Cả người Doãn Thanh Ti khẽ run lên, mặc dù Lục Ly đeo mặt nạ, lại không cố ý đổi giọng, tiếng nói này Doãn Thanh Ti rất quen thuộc. Mấy người Doãn Nhược Lan Doãn Thiên Phạm cũng thoáng cả kinh, tính cách Doãn Nhược Lan so ra tương đối nôn nóng, vội thốt lên:
- Lục Ly, là ngươi ư?
Ông!
Lục Ly đưa tay vuốt mặt, lấy xuống mặt nạ, lộ ra dung mạo. Hắn nhìn Doãn Nhược Lan cười cười, sau đó nói với Doãn Thanh Ti:
- Thanh Ti, đã lâu không gặp!
Lần trước Lục Ly đi tìm Doãn Thanh Ti, khi đó nàng đang bế quan, bằng với không thấy được mặt nhau. Từ Cửu Giới đến Thần Giới, đến Nhị trọng thiên, lại đến Tam trọng thiên, rồi Lục Ly lại đi Vô Tẫn Thần Khư, tính ra đã xa cách rất nhiều năm.
Doãn Thanh Ti thấy gương mặt Lục Ly, nàng sớm đã nhìn qua rất nhiều lần chân dung Lục Ly. Trong đầu nàng bất giác nhớ lại lúc ở Cửu Giới, rồi lúc ở Hỗn Độn Luyện Ngục, trên mặt hiện lên ý cười xán lạn. Mắt Doãn Thanh Ti sớm đã được chữa lành, đôi mắt dập dờn như mặt nước ba động, vô cùng có linh khí.
Chỉ sau khoảnh khắc, Doãn Thanh Ti liền kịp thời hồi thần, giờ đang trong tình huống nào? Các nàng sắp phải chiến tử, Lục Ly đi qua chẳng phải chịu chết?
Nàng không có thời gian đi suy xét sao Lục Ly lại trở về? Hắn trở về từ đâu? Chỉ kịp khẽ kêu nói:
- Lục Ly, ngươi đi mau!
- Đi?
Lục Ly tới chính là để nghĩ cách cứu viện đám người Doãn Thanh Ti, làm sao sẽ đi cho được? Trên đường, hắn thăm dò được đám người Doãn Thanh Ti tới bên này, lập tức một đường truyền tống đuổi theo. Chỉ là rất nhiều thành trì phong bế truyền tống trận, hắn hết cách mới đành phải Phi Độ Hư Không, cũng may vận khí không sai, sau mấy lần Phi Độ Hư Không, không ngờ lại trực tiếp đến thẳng trong chiến trường.
Hắn quét mắt nhìn khắp toàn trường, thần niệm khuếch tán cực đại, đợi thăm dò rõ ràng tình hình, lúc này mới nhếch miệng cười nói:
- Thanh Ti, đừng lo, nơi này cứ giao cho ta, các ngươi tụ lại kết trận phòng ngự là được.
- Giao cho ngươi?
Trong mắt Thương Tùy chớp qua một tia hàn ý, Lục Ly đi đến khiến người Thương gia đều rất kinh ngạc hoảng loạn. Rốt cuộc Lục Ly đã biến mất rất nhiều năm, nghe nói anh dũng chết trận? Còn được truy phong làm Dũng Nghị tướng quân, là anh hùng của Tam trọng thiên!
Vốn Thương Tùy còn có chút cố kỵ và đau đầu, nhưng sau khi nghe được câu nói này của Lục Ly, trên người hắn lập tức cuộn trào sát ý dày đặc.