Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bọn Khương Khinh Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương, Bàn Nhược, Trì Hi Nhi tụ lại một nơi, năm tháng không lưu lại quá nhiều vết tích trên dung nhan các nàng. Mặc dù thực lực các nàng không tính quá mạnh, nhưng tuổi tác đều không chênh lệch Lục Ly là mấy, cảnh giới như thế, thọ nguyên chí ít cũng đến mấy vạn năm, bởi vậy nhìn qua không khác gì thiếu phụ mỹ lệ cả.
Một đám người vô tâm tu luyện tụ tập tán gẫu, mặc dù trên mặt chúng nhân không có quá nhiều lo lắng, chỉ là thỉnh thoảng trong mắt lại chớp qua một tia ưu sầu.
Lúc thần niệm Lục Ly quét qua, Bàn Nhược đột nhiên khẽ run lên, sau đó tròng mắt lập tức ướt át. Bạch Thu Tuyết đã thấy được cảnh này, lập tức nghi hoặc hỏi:
- Bàn Nhược, sao thế?
Cả người Bàn Nhược lần nữa run rẩy, cố áp chế xung động lao ra, hít một hơi thật sâu nói:
- Thu Tuyết tỷ tỷ, chư vị tỷ tỷ, phu quân trở về!
- Cái gì?
Nguyên một đám nữ tử lập tức run lên, Khương Khinh Linh được đến xác định từ trong mắt Bàn Nhược, tức thì dẫn theo chúng nhân đi ra bên ngoài. Sau khi cảm nhận được đạo thần niệm quen thuộc, tất cả các nàng đều kích động, lao vút đến.
- Ừm...
Bọn Lục Nhân Hoàng Tần Chiến Cam Lâm còn đang tu luyện, đột nhiên thấy được cảnh này, tức thì dồn dập kinh ngạc đứng lên.
Rất nhanh bọn hắn cũng cảm nhận được đạo thần niệm quen thuộc, Tần Chiến tính tình nôn nóng, trực tiếp từ trong cửa sổ bay thẳng ra, lớn tiếng quát:
- Lục Ly, là ngươi ư?
- Ha ha ha!
Tiếng cười Lục Ly truyền đến từ chân trời đằng xa, kinh động đến tất cả người trong thành, vô số người xung thiên mà lên, dõi mắt ngước nhìn chân trời phía nam.
Hưu!
Ba đạo nhân ảnh bay vụt đến, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mắt chúng nhân.
Vẫn là mái tóc trắng, áo bào xanh thân quen, khuôn mặt đường nét phân minh, đôi mắt sáng ngời có thần. Bộ dạng Lục Ly gần như không chút thay đổi, chỉ là khí tức càng thêm hùng hậu, ánh mắt cũng càng thêm thâm thúy, cảm giác như một ngọn núi lớn, khiến không ai có thể vượt qua, vĩnh viễn chỉ biết nhìn theo.
Tròng mắt ai nấy đều ướt át!
Lục Ly từ Nhị trọng thiên đi đến Tam trọng thiên đã bao nhiêu năm?
Lục Nhân Hoàng đã không nhớ rõ, nhưng tối thiểu cũng phải mấy trăm năm. Đối với nhân gian mà nói, đó chính là mấy kiếp, mặc dù bọn hắn thọ nguyên rất dài, nhưng mấy trăm năm đối với bọn hắn vẫn là rất lâu, hệt như trải qua mấy kiếp mới lần nữa gặp lại.
- Linh nhi!
Lục Nhân Hoàng thấy Lục Linh bên cạnh Lục Ly, mặc dù đeo khăn che mặt, nhưng hắn vẫn thoáng nhìn liền nhận ra. Lập tức lệ nóng doanh tròng, hán tử thiết huyết này dù khổ dù mệt đến mấy cũng sẽ không rơi lệ, nhưng giờ đây lại không ức chế nổi.
- Phụ thân!
Lục Ly và Lục Linh bay đến trước mặt Lục Nhân Hoàng, cả hai đồng thời quỳ xuống, Lục Ly dập đầu nói với Lục Nhân Hoàng:
- Nhi tử bất hiếu, khiến phụ thân lo lắng.
Lục Linh tháo xuống khăn che mặt, thần sắc áy náy nói:
- Nữ nhi bất hiếu, không chỉ khiến phụ thân lo lắng, những năm nay vẫn không phụng dưỡng dưới gối, nữ nhi thẹn với phụ thân.
- Không nói cái này, mau dậy đi, mau dậy đi!
Lục Nhân Hoàng vội vàng đỡ lấy hai người, lau đi nước mắt, nhếch môi khẽ cười nói:
- Không sao là tốt, không sao là tốt, các ngươi có thể bình an vô sự, vậy là được.
Lục Ly khẽ gật đầu với Lục Nhân Hoàng, sau đó quét mắt đầy thâm tình nhìn về phía mấy người Khương Khinh Linh, trên mặt hắn lộ ra vẻ áy náy nói:
- Khinh Linh, Thu Tuyết, Hạ Sương, Hi Nhi, Bàn Nhược... các ngươi chịu khổ, phu quân thẹn với các ngươi.
Bạch Hạ Sương nước mắt như mưa, Bạch Thu Tuyết lại lộ ra ý cười xán lạn, Trì Hi Nhi nét mặt đỏ bừng, trong mắt Bàn Nhược Linh Động cũng ngập tràn tình ý.
Chỉ có Khương Khinh Linh là thần sắc hơi có chút bình tĩnh, nàng mở miệng nói:
- Phu quân, ngươi có thể bình an trở về, chúng ta chịu khổ chịu tội thế nào đều đáng giá, hoan nghênh về nhà!
…
Ở lại trong Nguyên Thủy Bí Cảnh nửa tháng, mỗi ngày bồi cùng mấy thê tử, rảnh rỗi lại uống rượu với bọn Lục Nhân Hoàng Tần Chiến Cam Lâm, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút hậu bối trong tộc, Lục Ly nhàn nhã tận hưởng nửa tháng nghỉ ngơi.
Nửa tháng sau, Lục Ly để bọn Lục Nhân Hoàng tiếp tục ở lại tu luyện trong Nguyên Thủy Bí Cảnh, hắn và Lục Linh đi ra.
Bên ngoài còn chưa an bình, quân sĩ Ma Uyên vẫn chưa triệt thoái, uy hiếp từ Dương Đế và Phượng Hậu cũng chưa được giải trừ, trước khi tìm được nơi an trí thích hợp, Lục Ly tự nhiên không yên tâm để người nhà và tộc nhân ra ngoài, ở trong bí cảnh này rất an toàn, trừ phi Dương Đế và Phượng Hậu không muốn mặt mũi đích thân tới tấn công.
Cấp Đế có kiêu ngạo của cấp Đế, dù Dương Đế và Phượng Hậu thật muốn đối phó Lục Ly, không để ý tới đại cục chỉnh thể thì cũng sẽ không đi đánh giết người nhà và tộc nhân hắn, mà sẽ đích thân đi đối phó hắn.
Nguyên nhân Lục Ly và Lục Linh đi ra, một là Lục Ly muốn đi hội kiến Luân Hồi Đại Đế, hai là Lục Linh muốn về lại trong tộc một chuyến. Mặc dù nàng không có quá nhiều cảm giác quy thuộc đối với Nghịch Long Tộc, nhưng nàng xuất thân Nghịch Long Tộc, thực tế này không cách nào cải biến, Nghịch Long Tường cũng thực sự đối tốt với nàng, nếu đã trở lại từ Vô Tẫn Thần Khư, vậy không lý nào lại không đi về một chuyến.
Đoạn Kiếm Sơn, nơi Thiên Tàn lão nhân ẩn cư, Doãn Thanh Ti dẫn Lục Ly đi đến. Mặc dù trước đó Thiên Tàn lão nhân đã gặp mặt Lục Ly một lần, nhưng chưa hề đơn độc trò chuyện, Thiên Tàn lão nhân cũng có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi Lục Ly.
Tiến vào trong nhà gỗ, Thiên Tàn lão nhân ngồi xếp bằng dưới gốc đại thụ, khẽ mỉm cười nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, tới rồi? Lại đây ngồi.
Lục Ly thoải mái ngồi xuống, Doãn Thanh Ti nép mình ở bên châm trà cho hai người, như một tiểu thị nữ khôn khéo. Thiên Tàn lão nhân liếc nhìn Lục Ly mấy lần rồi hỏi:
- Lục Ly, khí tức của ngươi rõ ràng chỉ có Ngũ Kiếp, tại sao có thể có được Nguyên lực? Ngưng tụ pháp tướng? Mấy năm nay ngươi đã đi đâu?
Vấn đề này không chỉ khốn hoặc Thiên Tàn lão nhân, còn khốn hoặc Doãn Thanh Ti và vô số cường giả. Chẳng qua những người khác không có cơ hội hỏi dò, đám trưởng lão Doãn gia lại càng không dám hỏi.