Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trước đó không lâu Chúc Thiên Đại Đế mới phát ra thông cáo, nói nếu ai còn dám phát động nội chiến, hắn sẽ đích thân ra tay tru sát tộc trưởng gia tộc gây sự gia. Giờ chỉ cần dư luận đảo về bên này, như vậy Chúc Thiên Đại Đế liền có thể quang minh chính đại ra mặt.
Thương gia lập tức phát động quan hệ, đưa ra rất nhiều hứa hẹn, năm ngày sau rốt cục có đại gia tộc đứng ra, mãnh liệt chỉ trích Lục Ly. Ý tứ đại khái là, trước đó không lâu chẳng phải Lục Ly từng nói, hạo kiếp chưa qua, Nhân tộc không thể nội chiến ư? Thương gia đã vô điều kiện tiếp nhận trừng phạt, vì sao còn muốn lần nữa động binh đao?
Lần lượt mấy gia tộc ở Lẫm Đông đại lục đứng ra khiển trách Lục Ly, nguyên nhân phần lớn là bởi các đại gia tộc này đều nhắm đến miếng thịt béo kia, giờ Lục Ly công khai muốn nuốt trọn, bọn hắn há có thể cam tâm?
Lục Ly không bởi vì những thông cáo này mà đình chỉ đại quân tiến tới, lúc này hắn đã công chiếm đại thành thứ nhất ở Thương Vân Lĩnh. Đánh hạ tòa đại thành này gần như không cần tốn nhiều sức, sau khi phá mở đại trận hộ thành, thành chủ lập tức dẫn người đầu hàng.
Lục Ly thông qua Doãn gia phát ra thông cáo đáp lại những đại gia tộc kia, ngôn từ rất phách lối bá đạo, ý tứ đại khái là Thương gia táng tâm bệnh cuồng như thế, con dân ở trong những lĩnh vực này đều phải sống cuộc sống nước sôi lửa bỏng dưới sự thống trị của Thương gia, chỉ cần Thương gia cút đi, hắn sẽ không giết dù chỉ một người.
Hiện tại Thương gia đã không có đủ quân đội và cường giả trấn áp cương vực lớn như thế, nếu không có gia tộc cường đại đứng ra quản lý, tất sẽ bùng lên chiến loạn, chịu tội vẫn sẽ là bình dân vô tội.
Ngoài ra, hắn ngấm ngầm cảnh cáo những gia tộc kia, đừng có nối giáo cho giặc, bọn hắn ra mặt cho Thương gia, chẳng lẽ lần trước tấn công Doãn gia bọn hắn cũng có phần? Nếu những gia tộc này tiếp tục ra mặt can dự, hắn sẽ truy tra xem liệu bọn họ có phải cũng là chủ mưu sau màn hay không?
Uy hiếp, uy hiếp trần trụi!
Lần này ý tứ muốn chuyển đi qua thông cáo của Lục Ly chỉ có một, đó là nếu ai còn lải nhải, vậy chính là đối địch với Lục Ly ta. Đến lúc đó ta sẽ không cố kỵ mà trực tiếp diệt luôn gia tộc các ngươi.
…
Chúc Thiên Đại Đế rất phẫn nộ, hắn vừa mới phát bố thông cáo, lại không ngờ Lục Ly đảo mắt liền mang binh xâm chiếm địa bàn Thương gia, thế này khác gì công nhiên khiêu khích quyền uy hắn.
Vốn đoạn thời gian trước bởi vì chuyện Thương gia, uy vọng hắn đã suy giảm đi nhiều, giờ lại bị Lục Ly khiêu hấn, mặt mũi hắn biết đặt vào đâu?
Vấn đề là hắn có thể làm thế nào?
Trực tiếp phát thông cáo huấn trách Lục Ly? Hay là điều động cấp Đế ngăn cản, giết đi Lục Ly? Một mình Lục Ly, Chúc Thiên Đại Đế không mấy cố kỵ, nhưng sau lưng Lục Ly còn có Luân Hồi Đại Đế.
Nếu là lúc bình thường, dù đứng sau lưng Lục Ly có là Luân Hồi Đại Đế, dám hành động không nể mặt như vậy, hắn cũng sẽ phái người đi đánh chết như thường. Nhưng giờ là lúc nào? Đại quân Ma Uyên đang nhìn chằm chằm, đoạn thời gian trước vừa mới náo ra đại sự, Nhân tộc nội bộ bất ổn. Giờ nếu hắn xảy ra tranh chấp với Luân Hồi Đại Đế, tất sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết trong nội bộ đại quân Nhân tộc, nói không chừng sẽ cho Ma Uyên cơ hội, khi ấy tất cả mọi người đều đi đứt ..
Đại cục làm trọng!
Chúc Thiên Đại Đế quyết định nhẫn nhục, rốt cuộc trong chuyện này Lục Ly mang đến cho thế nhân cảm giác hắn là bên chịu ủy khuất. Một đứa thanh niên làm lớn chuyện, cướp đoạt chút địa bàn mà thôi, thế cũng không có gì. Hắn đức cao vọng trọng, đi so đo với một thằng nhóc, không khỏi mang đến cho người cảm giác già mà còn nóng đầu, có hại cho thân phận hắn.
Bởi thế chính hắn không có bất kỳ hành động gì, chỉ để một tên cấp Đế mịt mờ chuyển lời, nói đừng quá phận.
Nhận được tin, Lục Ly cười cười, thực ra trước lúc tấn công hắn đã biết, Chúc Thiên Đại Đế sẽ không làm loạn. Rốt cuộc giờ đang là lúc Nhân tộc ly tâm ly đức, cứ tiếp tục náo đi xuống, quân tâm liền xong, Tam trọng thiên cũng triệt để tiêu đời.
Người Thương gia cũng được đến tin tức, mặc dù rất mịt mờ, nhưng bọn hắn rõ ràng, bọn hắn triệt để bị bỏ rơi. Nếu không chắp tay nhường ra địa bàn, Thương gia tất sẽ bị tru sát.
Cuối cùng người Thương gia và mười mấy gia tộc kia tập thể chuyển chuyển, nơi chuyển đến là Thần Phong đại lục. Ở bên kia, Phượng Hậu đã nhường ra một lĩnh vực cho bọn hắn, để người Thương gia và ba mươi ba gia tộc có chỗ an trí, bằng không người Thương gia và mười mấy gia tộc tất sẽ bị giết sạch.
Không đi lại có thể làm sao? Lấy cái chết ra uy hiếp, tử chiến đến cùng? Nếu chiến tử có thể được đến hư danh thì cũng thôi. Vấn đề là với hướng gió hiện tại ở Tam trọng thiên, bọn hắn đang là đối tượng tội ác tày trời, còn Lục Ly là anh hùng. Dù bọn hắn tập thể chết trận, đó cũng là chết vô ích. Triệt thoái đến Thần Phong đại lục, có Phượng Hậu che chở, không phải là không có cơ hội lần nữa quật khởi.
Mười vạn đại quân dưới tay Lục Ly như gió quét lá thu, nhẹ nhàng đi tới, một đường công thành chiếm đất, mỗi ngày đều có thể chiếm giữ mười mấy thành trì, thực ra đây không gọi công chiếm, phải gọi là tiếp thu mới đúng, chỉ cần điều động một ít quân đội đi qua tiếp quản là được rồi.
Lục Ly suy xét hồi lâu, sau cùng quyết định chỉ chiếm giữ bốn lĩnh vực, hai lĩnh vực còn lại không xua quân đi chiếm lĩnh, mà yên ắng buông lời đi ra, chủ động vứt bỏ hai lĩnh vực kia, người có đức cứ việc chiếm hữu.
Cây to đón gió!
Bản thân địa bàn Doãn gia đã rất lớn, giờ lại chiếm cứ thêm bốn lĩnh lĩnh vực, lại toàn là lĩnh vực giàu có, chừng đó đã đủ cho Doãn gia và Lục gia phát triển. Hiện tại địa bàn Doãn gia đã tương đương với mấy gia tộc cấp Đế, bản thân Doãn gia đã tử thương rất nhiều cường giả, quân đội cũng tổn thất nhiều, chiếm cứ địa bàn quá rộng, quản lý cũng là một vấn đề.