Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Động thủ!
Ba tên Chuẩn Đế thấy Chúc Phạm vọt tới, cả ba đều hết cách, đành phải xông lên theo, bằng không nếu Chúc Phạm bị Lục Ly đánh chết, bọn hắn biết ăn nói thế nào với Chúc Thiên Đại Đế? Đầu bên kia, công tử tóc nâu cũng vọt lên theo, chỉ có nữ tử khoác chiến giáp màu đỏ là vẫn đứng im không nhúc nhích.
- Ha ha!
Lục Ly bật cười, Chúc Phạm muốn tự rước lấy nhục, vậy thì không trách hắn được. Hắn điên cuồng gào thét một tiếng, trực tiếp phóng thích Thần Long Biến, biến thân thành Long Nhân, khí huyết như hung thú viễn cổ tràn ngập ra, đè áp khiến nữ tử khoác chiến giáp màu đỏ phía xa khẽ rung lên.
- Cút!
Lục Ly quét đuôi dài về phía Chúc Phạm, đồng thời vận chuyển Nguyên lực trút tới đuôi rồng, đụng thẳng lên chiến đao Đế binh của Chúc Phạm. Tia lửa sáng lên, hai mảnh lân phiến bị đánh nát, Chúc Phạm lại bị lực phản chấn cường đại hất văng.
Hệt như bị cả một ngọn núi quất trúng, dù cho có chiến giáp Đế binh bảo hộ, miệng Chúc Phạm vẫn không nhịn được tràn ra máu tươi, có vẻ bị chấn thương không nhẹ.
Đồng thời với đó, móng vuốt Lục Ly như thiểm điện chộp tới một tên Chuẩn Đế, ngạnh kháng một kích của người kia, hung hăng bẻ vụn cánh tay đối phương, miệng quát lạnh:
- Chỉ bằng các ngươi cũng tính bắt ta? Cút hay không? Không cút, tất cả các ngươi đều phải bỏ xác ở chỗ này! Chọn đi!
…
Vừa đối mặt liền xé ra cánh tay một tên Chuẩn Đế, sự hung tàn của Lục Ly khiến chúng nhân không khỏi cả kinh. Nhất là Chúc Phạm còn cần Đế binh tấn công, lại chỉ chém nát hai mảnh lân phiến trên đuôi Lục Ly, khả năng phòng ngự thực sự quá dọa người.
Hai đại Chuẩn Đế bị dọa sợ, tên công tử còn lại cũng kinh hãi, chỉ có Chúc Phạm không chỉ không bị dọa sợ, ngược lại còn thẹn quá thành giận.
Khí thế trên người càng thịnh, thân hình lần nữa hóa thành lưu quang vọt về phía Lục Ly. Hắn khó mà chấp nhận được hiện thực, rằng Lục Ly tuổi tác còn nhỏ hơn mình, trên thân cũng không có Đế uy, lại làm sao có được Nguyên lực?
- Không biết chết sống!
Lục Ly thấy Chúc Phạm vọt tới, thân hình chợt lóe, tốc độ nhanh đến dọa người, nhẹ nhàng tránh qua công kích từ Chúc Phạm, đuôi rồng quét tới, lần này không đánh văng Chúc Phạm mà cuốn hắn lại.
Trên đuôi rồng có Nguyên lực, lực lượng cường đại không bút nào diễn tả, Chúc Phạm cực lực muốn giãy dụa thoát ra, lại phát hiện căn bản không cách nào giãy thoát.
Đuôi rồng co rút lại, Chúc Phạm bị kéo đến trước mặt Lục Ly, nhìn tròng mắt màu bạc băng lãnh không mang theo dù chỉ một tia tình tự kia, hắn rốt cục sợ, quát khẽ nói:
- Lục Ly, ngươi muốn làm gì? Ngươi còn dám giết ta chắc?
- Dũng Nghị tướng quân, thủ hạ lưu tình!
- Dũng Nghị tướng quân bình tĩnh!
- Dũng Nghị tướng quân!
- Dũng Nghị tướng quân!
Ba tên Chuẩn Đế đồng thanh quát khẽ, chiến lực Lục Ly quá mạnh, ba người đã triệt để từ bỏ tâm tư đối kháng với Lục Ly. Hiện tại chỉ cầu Lục Ly đừng làm hại Chúc Phạm, bằng không Chúc Thiên Đại Đế trách tội đi xuống, ai cũng không gánh nổi.
- Ta không dám giết ngươi? Ngươi tưởng mặc vào chiến giáp Đế binh, ta liền không thể giết ngươi?
Lục Ly cười lạnh, vung nắm đấm hung hăng đánh lên ngực Chúc Phạm, nắm đấm hắn mang theo Nguyên lực, uy lực vô cùng khủng bố, một quyền đi xuống, cảm giác như cả một ngọn núi đè sập. Lục phủ ngũ tạng Chúc Phạm tức thì bị chấn thương, trong miệng trào ra máu tươi.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Nắm đấm Lục Ly không ngừng đánh tới, mỗi lần đều như núi non đè sập, mỗi lần Chúc Phạm lại thổ huyết. Trong lòng hắn rốt cục hơi hoảng, biết cứ tiếp tục thế này sớm muộn cũng bị Lục Ly đánh chết tươi. Đấy là Lục Ly còn chưa nhắm đầu mà đánh, bằng không đầu hắn sớm đã nổ tung, kết cục đoán chừng sẽ là hồn phi phách tán.
Ba tên Chuẩn Đế hoảng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không biết phải làm sao, một người cắn răng định tấn công Lục Ly, giải cứu Chúc Phạm. Nhưng Lục Ly lạnh lùng quét mắt nhìn sang, người kia lập tức không dám động.
Ý tứ Lục Ly muốn chuyển đạt rất rõ ràng, nếu ngươi dám động, hắn sẽ ngắt đầu Chúc Phạm xuống làm bóng đá. Người kia suy xét một phen, công kích của hắn chưa hẳn đã có thể đánh thương Lục Ly, nếu chọc giận Lục Ly, e rằng Chúc Phạm thật sẽ bị Lục Ly giết chết.
Rầm rầm rầm!
Lục Ly không ngừng công kích, mặc dù Chúc Phạm có chiến giáp Đế binh, nhưng ngũ tạng lục phủ đều bị chấn nát, xương sườn trước ngực gãy mất mấy đoạn, trước ngực nhuộm đỏ máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Lục Ly nhìn vào Chúc Phạm hỏi:
- Có phục hay không?
- Phục con mẹ ngươi!
Chúc Phạm tính là có chút cốt khí, cắn răng gầm gừ, trong tròng mắt toàn là tơ máu, hệt như một đứa trẻ quật cường.
Nếu ngươi đã không phục, cách hành xử của Lục Ly trước nay luôn là đánh cho ngươi phục mới thôi. Lục Ly vung nắm đấm lên, một quyền tiếp một quyền nện tới, lần này lại không nhắm đến ngực mà là phần đầu Chúc Phạm, hắn lạnh lùng quát:
- Nếu ngươi đã không phục, vậy liền tiễn ngươi một chặng!
- Dũng Nghị tướng quân, không thể!
- Dũng Nghị tướng quân, thủ hạ lưu tình!
Ba tên Chuẩn Đế lần nữa khẩn cầu, Lục Ly lại không thèm để ý, tiếp tục vung quyền nện lên Chúc Phạm, ánh mắt lạnh như băng, sát ý cuộn trào, khiến người không chút hoài nghi rằng hắn thật có lòng muốn giết Chúc Phạm.
Ầm ầm!
Mười mấy quyền nện dưới, đầu óc Chúc Phạm mụ mẫm hết cả, rốt cục hắn cũng cảm nhận được nguy cơ tử vong, nếu cứ tiếp tục mặc cho Lục Ly đánh thế này, hắn khẳng định hữu tử vô sinh.
Hưu!
Một tên Chuẩn Đế nhịn hết nổi, xách lấy trường thương hung hăng đâm tới Lục Ly, Lục Ly cười lạnh, đuôi rồng quét qua, cầm Chúc Phạm chắn ở trước mặt, nếu Chuẩn Đế kia muốn tấn công, mũi thương tất phải đâm xuyên qua Chúc Phạm.
Giờ Chúc Phạm đã bị đánh cho đầu óc mụ mị hết cả, trên trán trên mặt toàn là máu, nếu một thương này đánh trúng Chúc Phạm, vạn nhất Chúc Phạm chết mất thì sao? Chuẩn Đế kia vội vàng thu thương, gầm lên:
- Lục Ly, ngươi đừng khinh người quá đáng. Ngươi cũng phải cân nhắc cho bản thân, cho Lục gia thật kỹ.
- Có gì phải cân nhắc?
Lục Ly quát lạnh nói:
- Có người muốn giết ta, ta còn phải cười hì hì với hắn? Chúc Phạm hắn có tư cách gì bắt ta?