Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lục Ly ta làm người làm việc đỉnh thiên lập địa, lúc chúng ta tới sâu trong Ma Uyên hủy đi Ma Đàn, Chúc Phạm hắn ở đâu? Mấy năm nay ta đánh giết bao nhiêu quân sĩ Ma Uyên? Chúc Phạm hắn so được với ta? Ta và Cầu công tử kia không oán không thù, vì sao ta phải giết chết bọn hắn? Năm đó Thương gia tiến đánh Doãn gia, nếu không phải ta ngăn cản, ba mươi vạn tù binh kia sớm đã bị đánh chết. Chúc Phạm ngươi có quyền gì mà chất vấn ta, càng không quyền bắt ta. Hơn nữa ngươi còn chưa đủ bản sự bắt ta lại, gọi gia gia ngươi thì còn nghe được!
Dứt lời, Lục Ly tiếp tục không ngừng oanh kích lên đầu Chúc Phạm, lần này càng thêm cuồng bạo, như thể muốn dồn Chúc Phạm vào chỗ chết, đồng thời sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Chúc Phạm, phẫn nộ quát:
- Có phục hay không? Không phục liền giết chết ngươi!
Sát khí Lục Ly quá nặng, Chúc Phạm cảm giác toàn thân như bị hàn khí bao phủ, cả người run rẩy, răng lợi cũng bắt đầu run lên.
Đời này hắn sinh ra đã ngậm lấy thìa vàng, chưa bao giờ phải thực sự đối diện với nguy cơ sinh tử, mỗi lần đi ra rèn luyện, đi đến các loại hiểm địa, đều có người ngấm ngầm theo gót, đã từng bao giờ gặp phải nguy điểm đâu?
Lần này Lục Ly lại mang đến cho hắn cảm giác sắp mất mạng tới nơi, trước nay Lục Ly vẫn được truyền tụng là kẻ điên, chuyện gì cũng dám làm. Năm đó thực lực vô cùng thấp nhỏ đã dám đại náo Thần Phong đại lục, ở Ngân Viêm Hải Vực còn oanh giết trưởng lão Ngô gia. Bởi thế mới đầu Chúc Phạm tưởng Lục Ly không dám giết mình, nhưng giờ đây lại cảm thấy, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ chết ở trong tay Lục Ly.
Dù cho trong lòng mười phần biệt khuất, mười phần không cam tâm, cuối cùng Chúc Phạm vẫn cắn răng nói:
- Phục, ta phục!
Mặc dù tiếng kêu không lớn, lại vang lên to rõ trong tai tất cả mọi người, Lục Ly đình chỉ công kích, ném văng Chúc Phạm, cười lạnh nói:
- Gia gia ngươi cả đời anh danh, lại có đứa cháu chết nhát như ngươi, võ giả lại sợ chết, đời này vĩnh viễn không cách nào vấn đỉnh chí tôn, thứ mất mặt xấu hổ!
Nói xong, Lục Ly hừ lạnh một tiếng, thu lại thi thể đám người Cầu Lịch, sau đó hóa thành một đạo ngân quang bay mất, lưu lại Chúc Phạm mình đầy thương tích và mấy tên Chuẩn Đế đang lúng túng không thôi, cùng với hai tên công tử tiểu thư thần sắc phức tạp không biết phải nói gì.
Lục Ly quá không lưu tình diện, vừa rồi giáo huấn Chúc Phạm như thể giáo huấn con cháu, Chúc Phạm từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua nhục nhã đến vậy, không biết lần này có thể chịu được đả kích như thế hay không?
- A, a, a, a!
Quả nhiên, Chúc Phạm rống lên, biểu hiện có chút cuồng loạn, thần sắc dữ tợn vô cùng, hắn bi thương rống to:
- Lục Ly, ta và ngươi không đội trời chung, đời này không giết ngươi, ta thề không làm người, thề không làm người!
Lục Ly không quản Chúc Phạm, tiếp tục đi thanh tiễu quân sĩ Ma Uyên, bọn Chúc Phạm lập tức quay trở về trong thành, sau mấy ngày trị liệu, Chúc Phạm về lại chiến khu Nam bộ tìm Chúc Thiên Đại Đế cáo trạng.
Ba tên Chuẩn Đế lại khuyên Chúc Phạm đừng đi cáo trạng, việc này nên xử lý đê điệu. Nhưng Chúc Phạm ôm đầy bụng tức, làm sao phát tiết? Hắn không làm gì được Lục Ly, tự nhiên chỉ còn cách đi tìm Chúc Thiên Đại Đế.
Ba!
Kết quả hắn về kể xong sự tình, Chúc Thiên Đại Đế trực tiếp quất cho một tát, hung hăng đánh bay ra ngoài. Chúc Phạm sửng sốt, từ nhỏ đến lớn Chúc Thiên Đại Đế chưa từng đánh qua hắn, hắn không khỏi ủy khuất nhìn Chúc Thiên Đại Đế, ngơ ngác không hiểu.
- Thùng cơm, phế vật, mất mặt xấu hổ!
Chúc Thiên Đại Đế giận không thể át, nổi giận đùng đùng đứng lên nói:
- Chính ngươi có mấy cân mấy lượng chẳng lẽ còn không biết? Lục Ly giết qua bao nhiêu Chuẩn Đế? Ngươi còn muốn chủ động giơ đầu lên nòng súng? Không hơi đâu khiến lão phu mất mặt. Ngươi là óc heo à? Lục Ly thật dám giết ngươi? Ngươi nghĩ hắn không sợ lão phu đồ Lục gia? Sao ngươi có thể ngu vậy được?
Chúc Phạm ủy khuất sờ lấy mặt, rụt rè nhìn Chúc Thiên Đại Đế nói:
- Gia gia, ta biết sai rồi, nhưng Lục Ly khinh người quá đáng. Hơn nữa hắn còn vô duyên vô cớ đánh giết bọn Cầu Lịch, việc này không xử lý, hắn sẽ càng vô pháp vô thiên.
- Vô duyên vô cớ?
Chúc Thiên Đại Đế cười lạnh, cả giận nói:
- Vì sao sau cùng Lục Ly còn muốn lấy đi thi thể bọn Cầu Lịch? Ngươi không dùng đầu óc để nghĩ à? Ngươi thử công bố việc này ra trước bàn dân thiên hạ thử xem? Đến lúc đó Lục Ly phóng ra ba cỗ thi thể kia, nếu tìm thấy ma khí trong linh hồn bọn họ, thậm chí hắn còn có thể ném ba cỗ thi thể kia vào trong đám quân sĩ Ma Uyên, để thi thể lây dính ma khí, đến lúc đó đuối lý sẽ là ngươi. Ngươi cũng sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ, biết không?
- Ách...
Chúc Phạm sửng sốt, làm thế cũng được? Hắn không khỏi cắn răng nghiến lợi quát khẽ:
- Ta sẽ không bỏ qua cho hắn, ta nhất định phải giết hắn!
- Tỉnh lại!
Chúc Thiên Đại Đế hét lớn một tiếng, tựa như kinh lôi nổ vang trong tai Chúc Phạm:
- Chúc Phạm, bây giờ trạng thái tâm lý ngươi đang rất nguy hiểm, biết không? Ngươi đã bị cừu hận che mờ mắt, cứ tiếp tục thế này tất tâm sinh ma niệm. Rất nhanh Lục Ly sẽ trở thành cấp Đế, ngươi muốn siêu việt hắn là điều khó như lên trời, còn muốn giết hắn? Đợi khi ngươi phát hiện mình không cách nào siêu việt hắn, không cách nào đánh giết hắn, ma niệm trong lòng ngươi sẽ càng lúc càng sâu, đến lúc đó liền triệt để hủy, hiểu không?
- Hiểu, ta hiểu!
Chúc Phạm thì thào, dưới cơn thịnh nộ của Chúc Thiên Đại Đế, hắn còn dám nói gì? Nhưng hạt giống cừu hận lại đã chôn xuống, loại công tử ca chưa từng phải gánh chịu qua suy sụp như hắn, một khi bị đả kích, trong thời gian ngắn rất khó bình tĩnh lại được.
- Đi xuống đi, về lại trong tộc phản tỉnh, không nghĩ rõ ràng thì đừng đi ra!
Chúc Thiên Đại Đế vung tay, nhìn Chúc Phạm thất hồn lạc phách đi ra ngoài, lấy lòng dạ như Chúc Thiên Đại Đế mà vẫn khó kìm được phẫn nộ. Nhìn tình hình này, xem ra đứa cháu trai hắn yêu thích nhất nhiều khả năng sẽ vì Lục Ly làm hủy. Nếu Chúc Phạm sản sinh tâm ma, e rằng đời này vĩnh viễn không cách nào đột phá cấp Đế.